Thanh Thanh lịch sự mời Châu Nhã Lâm cùng cả Tiêu Sĩ Trung vào bên trong uống nước. Vừa đi, cô ta vừa nở nụ cười thân thiện mà cười nói:
- “Thực ra hôm nay chỉ có mình chị ở nhà, tất cả mọi người đều đi vắng cả rồi. Còn về Tấn Sinh thì đến tận khuya anh ấy mới trở về.”
- “Muộn đến vậy luôn sao?”
Châu Nhã Lâm thắc mắc hỏi. Người trước mặt nhìn cô chỉ biết cười trừ nhưng bên trong là nước mắt biển rộng. Chính vì sự hờ hợt của chồng khiến cô luôn có cái nhìn không mấy tốt đẹp về Châu Nhã Lâm. Ngay lập tức, Thanh Thanh đứng bật dậy mà đi về phía bếp, giọng mến khách đáp:
- “Hai người ngồi ghế đợi tôi một lát nhé.”
Tiêu Sĩ Trung ngồi cách Châu Nhã Lâm một khoảng là để dành chỗ cho Thanh Thanh dễ dàng tâm sự cùng cô. Một lúc sau, trên tay Thanh Thanh cầm một ấm trà nóng đang bốc khói ngun ngút mà chậm rãi tiến về phía người đang ngồi trên ghế. Lúc này, trong đầu cô ta nảy sinh một ý nghĩ liền giả vờ bất cẩn vấp ngã liền sau đó, toàn bộ nước nóng trong ấm bắn thẳng về phía Châu Nhã Lâm khiến cô trợn tròn mắt không kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói cảnh báo của người gần đó:
- “Nhã Lâm, cẩn thận. Aaaa…”
Tiêu Sĩ Trung vốn đang ngồi trên xe lăn tinh mắt phát hiện chuyện không may sắp xảy đến liền lập tức đứng bật dậy mà chạy đến dùng cả cơ thể chắn trước mặt Châu Nhã Lâm. Toàn bộ số nước nóng hất thẳng vào lưng khiến anh bất giác kêu la vì nóng rát.
- “Xin lỗi…Nhã Lâm, em có làm sao không?”
Gương mặt Châu Nhã Lâm lúc này đã tái xanh mà đứng lặng người. Cô chưa kịp định thần thì cả người đã bị ai đó nhấc bổng lên mà vội vàng chạy thật nhanh ra phía xe. Tiêu Sĩ Trung vẻ mặt vô cùng sốt sắng đến mức quên cả bản thân lúc này đã bị bỏng mà chỉ quan tâm hỏi han cô.
- “Nhã Lâm, em có bị bỏng ở đâu không? Cố lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Vừa nói, anh vừa bế cô chạy về phía chiếc xe đang đậu phía trước mặc cho Thanh Thanh ở phía sau ngơ ngác đứng nhìn. Cô ta siết chặt tay, nghiến răng nói:
- “Tại sao con nhỏ này không bị bỏng mặt chứ? Không ngờ nó lại may mắn đến thế.”
Ở trên xe, Tiêu Sĩ Trung lạnh giọng ra lệnh cho tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện mà không biết rằng ánh mắt tài xế lúc này nhìn anh có chút gì đó khác biệt so với mọi khi. Tiêu Sĩ Trung lên giọng hối thúc, thoáng chốc chiếc xe đã dừng trước cửa bệnh viện. Anh lập tức bế cô chạy thật nhanh vào bên trong mà gấp gáp nói:
- “Bác sĩ, cô ấy vừa bị nước sôi bắn vào. Mau chóng kiểm tra xem có bị bỏng ở đâu không?”
Châu Nhã Lâm hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mắt. Hiện tại, Tiêu Sĩ Trung đang rối loạn chạy đi khắp nơi để nhờ sự giúp đỡ. Một lúc sau, anh quay sang nhìn về phía người đang ngẩn mặt nhìn chằm chằm mình, lo lắng hỏi:
- “Nhã Lâm, em bị đau đến mức không còn cảm giác gì sao?”
Lúc này, khóe môi Châu Nhã Lâm mới mấp máy, cô lắp bắp nói:
- “Sĩ Trung, anh…anh đi được tự khi nào vậy?”
Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình kể từ lúc anh nóng lòng bế cô ngay từ khi còn ở Dương gia cho đến khi đến bệnh viện mà phút chốc như chết trân tại chỗ.
- “Em nói gì chứ? Anh đi được…?”
Lúc này, Tiêu Sĩ Trung mới nhớ lại trong lúc nhìn thấy cô sắp bị nước nóng bắn vào người mà sốt sắng đứng lên tự lúc nào không hay. Không chỉ thế, anh thậm chí còn bế cả người cô lên mà chạy đưa đến tận bệnh viện.
Chợt cúi mặt nhìn xuống đôi chân đang đứng của mình, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung không kiềm được sự vui sướng liền lập tức chạy về phía chỗ Châu Nhã Lâm mà ôm chầm lấy cô, hạnh phúc nói:
- “Nhã Lâm, anh đứng lên được rồi. Anh thực sự đứng lên thật rồi.”
Châu Nhã Lâm bật khóc, vui mừng mà ôm chặt lấy người trước mặt, mĩm cười nói:
- “Phép màu thật sự đã đến với anh rồi.”
Cả hai người ôm nhau vui mừng trong nước mắt. Bản thân Tiêu Sĩ Trung vốn đã tưởng rằng anh sẽ không bao giờ có thể đi lại như bao người bình thường, nhưng nào ngờ cuối cùng ngày này cũng đã đến.
- “Khi nãy em không bị bỏng chứ?”
Vẻ mặt anh tràn ngập lo lắng mà vội hỏi han người trước mặt. Phát hiện phía sau lưng anh lúc này đã ửng đỏ, ngay lập tức, Châu Nhã Lâm lớn tiếng gọi nữ y tá gần đó:
- “Y tá, lưng của anh ấy bị bỏng rồi. Nhờ cô kiểm tra xem vết bỏng có nghiêm trọng không?”