Nghe những lời này, Tiêu Sĩ Quân khẽ bật cười. Anh liên tục đảo mắt nhìn xung quanh thế nhưng lại cố ý tránh né ánh mắt của người đối diện mà vô tư đáp:
- “Sự thật gì chứ? Chẳng phải anh đã nói rõ hết rồi sao? Anh chính là người đứng phía sau tất cả mọi chuyện.”
Rầm…
Trước lời nói không có chút thành thật của anh khiến Châu Nhã Lâm vô cùng tức giận mà đứng bật dậy đập mạnh bàn, hai mắt cô lúc này đã đỏ ngầu, lạnh giọng nhìn anh nói:
- “Anh nói dối. Nếu anh là người giết chết A Phương thì tại sao khi đó anh luôn ra sức bênh vực em, thậm chí là cùng em ở lại trong phòng củi lạnh lẽo. Những gì anh đã làm và lời mà anh nói vô cùng mâu thuẫn thì bảo sao em tin anh được chứ?”
- “Nhã Lâm, Tiêu Sĩ Quân mà em biết lúc nhỏ và bây giờ sớm đã thay đổi rồi. Anh không còn là cậu bé lương thiện mà đã trở nên mưu mô rất nhiều.”
- “Không, anh nói dối. Anh chưa từng thay đổi. Và anh vẫn mãi là Tiêu Sĩ Quân mà em biết trước đây.”
Dứt lời, cô xoay người dõng dạc vừa đi vừa khóc. Bản thân Châu Nhã Lâm đâu biết rằng người ở phía sau cô lúc này đôi mắt cũng đã đỏ ngầu.
- “Nhã Lâm, anh không thể để em biết người gây ra chuyện này chính là mẹ ruột của anh. Bởi vì anh sợ rằng em sẽ căm ghét bà ấy vì đã vu oan cho mình. Hơn thế nữa, đến bây giờ, anh vẫn chưa nhận bất cứ thông tin gì từ Luận Minh về tình trạng hiện tại của bà ấy. Bên cạnh đó, việc anh ở lại nơi này là vì muốn tiếp cận Hứa Thạnh để ly gián tình cảm giữa ông ta với Chương Khã mà thu thập bằng chứng về những chuyện xấu của bà ta. Hứa Thạnh cũng chính là người thân cận còn lại duy nhất của Chương Khã có thể giúp anh lật ngửa toàn bộ thế cờ buộc bà ta phải thừa nhận toàn bộ tội ác của mình, kể cả cái chết của Tiểu Mai năm xưa.”
Theo những lời căn dặn của Tiêu Sĩ Quân, Luận Minh đã đưa Lý Lệ Xuân đến một nơi nằm cách xa Tiêu gia để điều trị. Sau mấy ngày bất tỉnh, cuối cùng thì bà cũng đã tỉnh lại liền lập tức ngồi bật dậy mà hỏi người bên cạnh:
- “Tôi đang ở nơi nào? Chẳng phải lúc nãy tôi và Sĩ Quân nói chuyện với nhau sao?”
Luận Minh khẽ thở dài liền sau đó trầm giọng đáp:
- “Nhị phu nhân, bà đã hôn mê đã mấy ngày rồi. Còn về thiếu gia, anh ấy đã nhận tội thay bà, hiện giờ đang bị giam ở nhà tù Bách Hải.”
- “Cái gì chứ? Tại sao thằng bé lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy? Không được, tôi phải đến đó cứu nó ngay.”
Lý Lệ Xuân bị những lời này kích động mà trở nên rối loạn. Ngay lập tức, Luận Minh nhanh chóng giữ chặt người bà lại mà ngăn cản:
- “Phu nhân, nghe tin bà tỉnh lại chắc hẳn thiếu gia rất vui mừng. Nhưng anh ấy đã căn dặn rằng bà phải ở lại nơi này điều trị bệnh tình và bảo tôi không cho bất cứ ai đến thăm anh ấy.”
- “Nhưng tất cả mọi chuyện là do tôi làm. Tôi không thể để Sĩ Quân thay tôi ở tù cả đời được.”
- “Phu nhân, tôi tin những gì thiếu gia làm đều là có nguyên do cả. Điều trước mắt chính là bà phải tập cách kiểm soát tâm lí của bản thân trước đã.”
Tại phòng giam…
Tối đến, Tiêu Sĩ Quân nhìn vẻ mặt bừng bừng sát khí của người ở phòng giam đối diện mà cao giọng nói khích:
- “Không ngờ trên đời này lại có người bị người khác biến mình thành con rối mà vẫn không hề nhận ra. Thậm chí lại còn tin răm rắp những lời dụ dỗ đầy ngọt ngào mà sẵn sàng chấp nhận cuộc sống tù tội ở căn phòng tối tăm, lạnh lẽo này.”
Cảm giác người mà Tiêu Sĩ Quân nói đến là mình, ngay lập tức, Hứa Thạnh nhanh chóng đi về phía khung cửa sắt mà hướng mặt nhìn dáng vẻ nhàn nhạt của người ở phòng giam đối diện, lạnh giọng nói:
- “Tiêu Sĩ Quân, mày là đang nói đến tao có phải không?”
Tiêu Sĩ Quân khẽ tựa đầu vào vách mà chép miệng tiếc rẻ, sau đó cất giọng đáp:
- “Giống hoàn cảnh ai thì kẻ đó tự biết. Nhưng mà tôi thấy tội cho ông thật, khi không lại gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong khi kẻ đứng sau mình bây giờ lại có cuộc sống vô cùng viên mãn, thậm chí là đang nắm giữ quyền lực cả Tiêu gia và tập đoàn Tiêu thị.”
- “Cái gì chứ? Chương Khã lên nắm quyền hành mà không ngó ngàng đến tao sao?”
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân bỗng cười nhạt liền sau đó đáp:
- “Thì người như ông đã hết giá trị lợi dụng rồi thì cần đến chi nữa. Mang tiếng là nói giúp ông giảm hạn năm tù thế nhưng mặt khác lại bảo ông gây sự với tôi chẳng phải gián tiếp hại ông sao?”
Nghe đến đây, Hứa Thạnh sắc mặt lập tức sa sầm xuống mà tức giận đấm mạnh vào khung cửa sắt, nghiến răng nói:
- “Khốn kiếp, bà ta kéo tao xuống đến nước phải chịu cảnh tù đày trong khi bản thân lại ăn sung mặc sướng sao? Tao không cam tâm.”