Kể từ sau khi Tiêu Sĩ Quân vào tù chưa được mấy ngày thì ở Tiêu gia Chương Khã đã sa thải hơn một nửa gia nhân mà anh đã tuyển chọn trước đó mà không một lí do gì. Chuyện này nhanh chóng đến tai Tiêu Sĩ Trung khiến anh vô cùng tức giận mà lớn tiếng khuyên ngăn:
- “Mẹ à, hành động sa thải gia nhân của mẹ rốt cuộc là sao? Khi không bọn họ bị đuổi việc không một chút lí do thì người thân của họ phải làm sao?”
Chương Khã với vẻ mặt của người chiến thắng, bà lập tức lên tiếng phân trần với người bên cạnh:
- “Bởi vì mẹ rất ghét những thứ liên quan đến tên ác quỷ đó. Những người mà làm việc cho nó đều sẽ được thay thế bằng người của mẹ. Sĩ Trung, con nên chuẩn bị tinh thần để đảm nhận vai trò người thừa kế Tiêu gia đi.”
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Trung khẽ cười nhạt liền sau đó anh cúi mặt nhìn xuống đôi bàn chân không có lấy một chút cảm giác của mình mà vô vị đáp:
- “Một kẻ tật nguyền như con sao? Mẹ à, Sĩ Quân sẽ không bao giờ làm những chuyện hại người như thế. Con tin tưởng em ấy.”
Xoảng…
Tiêu Sĩ Trung vừa dứt câu thì người trước mặt đã phát cáu liền sau đó mạnh tay hất mạnh lọ hoa gần đó xuống đất. Một lúc lâu sau, Chương Khã trừng mắt nhìn về phía anh mà lạnh giọng nói:
- “Có phải con cũng trúng tà thuật gì của nó rồi đúng không? Sĩ Trung, tất cả ai nấy đều đã chứng kiến rằng chính miệng nó đã thừa nhận dùng bùa chú hại chết A Phương.”
Tiêu Sĩ Trung điệu bộ không mấy bận tâm liền sau đó nhanh chóng điều khiển xe lăn trở về phía phòng của mình, anh nói vọng lại:
- “Vậy thì mẹ cứ tận hưởng cái quyền lực vô nghĩa này đi bởi vì con sẽ không bao giờ làm theo ý của mẹ nữa đâu.”
- “Sĩ Trung, con dám…”
Chương Khã chưa kịp nói hết thì bóng người trước mặt đã khuất dần. Tuy nhiên một lúc sau, trên môi bà ta nở một nụ cười đắc ý mà nhếch môi khẽ nói:
- “Cuối cùng thời huy hoàng của tao cũng quay trở lại. Việc duy nhất bây giờ là tiêu diệt con ả Lý Lệ Xuân. Chẳng hiểu từ sau khi Tiêu Sĩ Quân bị bắt giam lại chẳng thấy Lý Lệ Xuân đứng ra bênh vực. Rốt cuộc ả ta đang có âm mưu gì?”
Chương Khã trầm ngâm suy nghĩ lại mọi chuyện. Quả thực rất kì lạ, kể từ sau cái hôm Tiêu Sĩ Quân đứng ra nhận tội lại chẳng thấy Lý Lệ Xuân. Đây cũng là điều đáng nghi ngờ nhất trong sự việc lần này.
Tối đến, Tiêu Sĩ Trung sẵn tiện ghé ngang phòng Châu Nhã Lâm để xem cô như thế nào. Gọi mãi mà người trong phòng không chịu mở cửa, không còn cách nào khác, anh buộc phải tự mở cửa vào phòng. Ngay khi cánh cửa phòng mở ra đã thấy Châu Nhã Lâm ngồi một mình trên giường mà khóc nức nở đến sưng cả mắt. Cô ngẩng mặt nhìn lên đã thấy Tiêu Sĩ Trung gần đó mà không kiềm lòng được liền lập tức chạy đến gục đầu lên gối anh mà khóc nức nở.
- “Sĩ Quân không bao giờ làm chuyện đó. Anh nhất định phải tìm cách cứu anh ấy ra khỏi nhà giam.”
Vừa nói, bàn tay cô không ngừng nắm chặt lấy đôi tay của người trước mặt mà lay liên tục. Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung vòng tay ôm cô vào lòng, trầm giọng an ủi:
- “Nhã Lâm, em hãy bình tĩnh có được không? Bản thân anh cũng tin rằng thằng bé không có làm chuyện này và có một điều bất thường ở đây đó chính là thái độ của Sĩ Quân thay đổi đột ngột chỉ sau một đêm. Anh còn nhớ rằng trước khi thú nhận, thằng bé còn dõng dạc tuyên bố rằng sẽ bắt cho bằng được kẻ gây án. Nhưng chẳng hiểu tại sao đến ngày hôm sau, vật chứng lại xuất hiện ở phòng Sĩ Quân và thái độ của thằng bé lại vô cùng điềm tĩnh mà thẳng thắn thừa nhận do chính mình làm.”
Nghe đến đây, Châu Nhã Lâm lập tức lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi mà cố gắng kết nối những sự việc đã xảy ra, cô trầm giọng đáp:
- “Đúng vậy. Rất có khả năng cao anh ấy đã biết hung thủ là ai. Nhưng tại sao lại không vạch trần người đó, thậm chí còn nhận tội thay nữa chứ?”
Lúc này, Tiêu Sĩ Trung chợt nhớ ra sự biến mất một cách thất thường của Lý Lệ Xuân liền sau đó nhìn Châu Nhã Lâm nói:
- “Nhã Lâm, nếu em muốn Sĩ Quân mau chóng ra khỏi tù thì em phải biết hiện giờ mẹ hai đang ở đâu.”
- “Ý anh là nhị phu nhân sao?”
Tiêu Sĩ Trung khẽ gật đầu. Anh cho rằng sự biến mất một cách vô cớ của Lý Lệ Xuân cùng chuyện Tiêu Sĩ Quân vô nhiên vô cớ nhận tội chắc hẳn có liên quan với nhau.