Châu Nhã Lâm dõng dạc khẳng định tuy nhiên tất cả ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt có chút kinh tởm bởi lẽ kể từ khi cô đến Tiêu gia có biết bao nhiêu chuyện không mấy tốt đẹp xảy ra.
Chương Khã lúc này vô cùng tức giận, toang đưa tay tát thêm vài cái vào mặt Châu Nhã Lâm cho bỏ tức liền lập tức bị dáng người cao lớn của Tiêu Sĩ Quân đứng chắn. Anh nhướng mày nhanh chóng giữ lấy tay của Chương Khã, lạnh giọng nói:
- “Ai cho bà tự ý đánh người?”
Ngay lập tức, Chương Khã phản bác lại:
- “Tiêu Sĩ Quân, đừng nói cậu tin con nhỏ này. Tôi chắc chắn chuyện này do nó làm. Tiêu gia xưa nay chưa từng có người xử dụng bùa chú.”
Tiêu Sĩ Quân không đáp chỉ nhìn vào ánh mắt Châu Khã Lâm liền sau đó khẽ gật đầu với cô như thể anh hoàn toàn tin tưởng cô. Tuy nhiên, phía Chương Khã vẫn muốn làm lớn chuyện liền hắng giọng chỉ tay về phía Châu Nhã Lâm nói:
- “Vậy thì tạm thời nhốt con nhỏ này vào nhà củi của Tiêu gia cho đến khi nào nó thừa nhận mới thôi. Nếu không, tôi sẽ vì chuyện cậu không phân xử rõ ràng mà họp mặt tất cả mọi người bãi bỏ vị trí người thừa kế của cậu.”
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Quân không nhịn được nữa mà tức giận tiến về phía Chương Khã. Tuy nhiên đã bị mẹ của anh là Lý Lệ Xuân kịp thời ngăn lại. Bà tiến lên một bước, khẽ nhìn về phía Châu Nhã Lâm liền sau đó đứng đối diện Chương Khã, lạnh giọng nói:
- “Được. Tạm thời nhốt Châu Nhã Lâm vào phòng củi mà tiếp tục điều tra để không ai có thể nói con trai tôi là người không biết lý lẽ.”
- “Nhưng mà mẹ, con tin Nhã Lâm không bao giờ làm chuyện này.”
Tiêu Sĩ Quân nhíu mày đáp lại thế nhưng ánh mắt của người bên cạnh có phần không vui. Nhìn thấy cảnh tượng hai mẹ con Sĩ Quân căng thẳng, Châu Nhã Lâm trầm giọng lên tiếng:
- “Được. Tôi sẽ ở lại nhà củi để chứng minh mình trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng.”
Nghe cô nói khiến Tiêu Sĩ Quân hoàn toàn không hài lòng. Anh toang lên tiếng phản đối thế nhưng ánh mắt của cô như thể nói rằng bản thân vốn trong sạch cho nên không sợ điều gì. Không còn cách nào khác, Tiêu Sĩ Quân buộc gật đầu chấp nhận yêu cầu từ phía Chương Khã liền sau đó dõng dạc tuyên bố:
- “Việc tạm thời nhốt Châu Nhã Lâm không phải vì cô ấy là người gây ra chuyện, chẳng qua là vật chứng không may xuất hiện ở phòng cô ấy cho nên tôi cấm tất cả mọi người trong Tiêu gia không ai được phép xem thường cô ấy và cho rằng cô ấy là thủ phạm cho đến khi mọi việc được sáng tỏ. Giải tán.”
Dứt lời, thuộc hạ trong nhà nhanh chóng đưa Châu Nhã Lâm vào bên trong phòng củi. Nhìn bóng lưng cô rời đi, hai bàn tay Tiêu Sĩ Quân khẽ siết chặt, anh nghiến răng nói khẽ:
- “Nhã Lâm, sẽ sớm thôi. Anh nhất định sẽ minh oan cho em.”
Chuyện Châu Nhã Lâm bị giam vào phòng củi cuối cùng cũng đến tai Tiêu Sĩ Trung. Ngay khi nghe chuyện này, anh sốc đến nổi mà té ngã ra sàn liền sau đó hướng về phía Chương Khã dõng dạc nói:
- “Không thể nào, Nhã Lâm không bao giờ làm chuyện này. Cô ấy bị oan.”
Trước sự bênh vực đến mức mù quáng của con trai khiến Chương Khã như muốn phát điên mà lập tức cho người nhốt anh lại trong phòng, không cho đi ra ngoài. Bà ta nhìn anh, lạnh giọng cảnh cáo:
- “Mãi cho đến khi con nhỏ đó chịu nhận tội, con mới được phép ra khỏi phòng bởi vì mẹ không muốn con bị con nhỏ xấu xa đó yểm bùa, nghe rõ không?”
Dứt lời, bà ta đóng sầm cửa lại liền sau đó ra lệnh cho người khóa cửa ở phía ngoài. Tiêu Sĩ Trung trong lòng nóng như lửa đốt. Thực sự bây giờ anh ước gì mình có thể đi đứng lại được mà phá cửa xông ra ngoài tìm cách cứu cô.
Châu Nhã Lâm bị thuộc hạ nhốt vào phòng củi. Xung quanh căn phòng vô cùng u ám, đầy rẫy mạng nhện và bụi bặm khiến cô vô cùng khó chịu mà đưa tay che mặt, miệng không ngừng ho sặc sụa. Hơn thế nữa, căn phòng này vì do chất nhiều củi nên có phần chật hẹp và buổi tối sẽ trở nên lạnh lẽo do không lắp đặt máy sưởi.
Châu Nhã Lâm co ro ngồi ở một góc. Căn phòng lúc này dường như tối dần khiến cô vô cùng sợ hãi. Bởi lẽ lúc nhỏ cô đã từng là một đứa trẻ tự kỉ cho nên ngay khi ở một mình trong một không gian chật hẹp, tối tăm và đầy bụi như thế bao nhiêu kí ức về khoảng thời gian kinh hoàng ấy như dần hiện về mà vô thức bật khóc nức nở.