- "Tính cách giữa anh và em trai khác biệt nhỉ?"
- "Sao cô lại nói thế?"
Tiêu Sĩ Trung thắc mắc hỏi. Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm chậm rãi đáp:
- "Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của hai người khi nhìn tôi hoàn toàn khác biệt. Em trai của anh dường như luôn cảnh giác đối với tôi. Anh ta lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt băng lạnh."
Những lời nhận xét của cô khiến người bên cạnh không nhịn được mà bật cười, anh lên tiếng nói đỡ:
- "Chỉ là cô chưa tiếp xúc với Sĩ Quân nhiều thôi. Thằng bé là người rất quý trọng tình cảm. Mặc dù giữa Sĩ Quân và mẹ tôi có xảy ra chút chuyện nhưng vẫn không làm thay đổi tình cảm của nó dành cho tôi."
Nghe đến đây, Châu Nhã Lâm chẳng nói thêm lời nào liền sau đó cô giúp đưa Tiêu Sĩ Trung trở về phòng.
Đêm đến, trước khi đi ngủ, cô lấy ra bên trong túi áo một con bướm làm bằng giấy hiện đã có chút bạc màu mà đưa lên cao ngắm nghía. Hình ảnh đứa bé trai năm ấy hiện lên trong đầu cô. Duy chỉ có một điều, cô chỉ biết người bạn ấy rất thân thiết với mình nhưng không tài nào nhớ ra được tên cậu bởi lẽ cậu xuất hiện rất bất ngờ và cũng biến mất một cách nhanh chóng.
Tập đoàn Tiêu thị...
Sau khi bị khởi kiện, Hứa Thạnh chính thức bị lãnh án vì tội chiếm dụng tài sản của công mà vụ lợi cho bản thân. Nhờ có sự chống lưng của Chương Khã cho nên ông ta may mắn được giảm án chỉ còn vài năm. Mặc dù vụ việc đã kết thúc, tuy nhiên vẫn khiến Chương Khã cay cú vì những tổn thất mà mình phải gánh lấy. Bà ta tạm thời lui về thế thủ mà chuẩn bị kế hoạch phục thù sau này.
Luận Minh từ phía bên ngoài gõ cửa bước vào. Anh mang đến một xấp tài liệu đưa về phía Tiêu Sĩ Quân, từ tốn nói:
- "Đây là thông tin liên quan đến Châu Nhã Lâm. Quả thực đây chính là tên thật của cô ấy. Về xuất thân theo như tôi điều tra được cô ấy vốn mồ côi mẹ từ nhỏ, sống với người cha. Khoảng tầm năm, sáu tuổi vì lí do sức khỏe cha cô yếu dần nên quyết định dọn nhà đến ở nhờ nhà người em kết nghĩa."
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Quân cảm thấy có chút trùng hợp. Ngay lập tức, anh đứng bật dậy liền sau đó không nói lời nào mà lái xe quay trở về Tiêu gia. Hai mắt Luận Minh trợn tròn vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra mà chỉ biết lắc nhẹ đầu.
- "Không xong rồi. Hôm trước mình không may làm cô ấy bị thương. Với những gì đã điều tra được, rất có thể, cô ấy chính là Nhã Lâm thực sự. Mình nên làm gì tiếp theo đây?"
Tiêu Sĩ Quân vừa điều khiển vô lăng vừa suy nghĩ lại mọi chuyện. Theo khả năng liên kết lại cái thông tin thì quả thực việc cha cô bị bệnh rất có thể là nguyên nhân chính mà khi trước cha con họ dọn nhà rời khỏi. Chính vì thế mà anh không tài nào tìm ra suốt mấy mươi năm. Khóe môi Tiêu Sĩ Quân bất giác cong lên. Nếu thực sự như anh suy đoán thì định mệnh đã dẫn lối đưa cô đến gặp anh. Duy có điều rằng những lời nói khi trước anh thốt ra chắc hẳn đã khiến cô có cái nhìn không mấy thiện cảm về mình.
- "Haiz, mình thật ngốc. Tại sao lại nói ra những lời tổn thương với Nhã Lâm chứ?"
Tiếng thắng xe vang lên trước cổng. Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân vội vàng tiến vào bên trong. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy Châu Nhã Lâm đang ở cạnh anh trai mình, cả hai cười nói vô cùng thân thiết khiến mặt anh phút chốc bừng bừng lửa giận nhưng cố tỏ ra bình tĩnh mà tiến về phía người con gái mà nắm lấy tay cô kéo vào bên trong nhà trước sự ngỡ ngàng khó hiểu của người bên cạnh.
- "Này Sĩ Quân, em muốn đưa Nhã Lâm đi đâu."
Rầm...
Anh kéo tay cô lên trên phòng riêng liền sau đó đóng sầm cửa lại. Vốn ban đầu đã mất thiện cảm, liền lập tức, cô lạnh giọng nói:
- "Lại chuyện gì nữa? Mới vài ngày trước anh còn mạnh tay đến mức khiến cánh tay tôi sưng đỏ cả lên vậy còn hôm nay anh muốn siết luôn bên tay còn lại sao?"
Nghe những lời này, ánh mắt Tiêu Sĩ Quân đổ dồn nhìn vào phía một bên tay của cô. Quả thực đến giờ mặc dù nó đã bớt sưng nhưng vẫn còn có chút gì đó tím bầm. Liền lập tức, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà trầm giọng đáp:
- "Xin...xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô bị thương."
Dứt lời, Châu Nhã Lâm mạnh mẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn của anh mà nhếch môi cười đáp:
- "Ha, anh cũng biết lỗi sao? Đúng như lời anh đã từng nói, tôi đến đây đều là có âm mưu cả đấy."
Dứt lời, cô xoay lưng rời đi, bất cẩn làm rơi một món đồ xuống đất. Tiêu Sĩ Quân chậm rãi cúi người nhặt lên. Là một con bướm làm bằng giấy, trông đã cũ kĩ. Hai mắt anh lúc này đã ngân ngấn nước, khóe môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc mà nhìn theo bóng lưng đã khuất dần:
- "Là cậu? Thực sự là cậu rồi, Châu Nhã Lâm."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN