Đập vào mắt chính là những tấm biển treo ngoài cửa mỗi phòng trên tầng hai: series đồng phục, series tiếp viên hàng không, series giáo viên, series học sinh, series cổ trang......
Dạ Phàm Linh đẩy cửa series cổ trang, bên trong có tiếng phóng đãng của nam nữ....
Nam: "Cô nương, mau xoa cho đại gia."
Cô gái mặc đồ cổ trang bò lên người người đàn ông, nói: "Đại gia, đừng như vậy, người ta....."
Nam: "Kêu xoa thì xoa, nói nhiều."
Nữ: "Ai da....."
Tầng 2 chính là nơi phục vụ bán d*.
Có thể lựa chọn các loại hình khác nhau, những cô gái sẽ mặc quần áo như thế để phục vụ.
Thì ra đây là nguyên nhân quán trà làm ăn rất tốt.
Là quán trà, nhưng có những phục vụ "khác".
Đàm Tì Bà chắn trước mặt Dạ Phàm Linh nói: "Em gái cảnh sát, tôi......."
Dạ Phàm Linh: "Gan bà cũng lớn thật, ở ngoài là tiệm trà, thật ra là nơi bán d*."
Hoàng Tử Vi đi lên nói: "Bà chủ, kêu bọn họ mặc quần áo ra ngoài, chúng tôi muốn tiến hành thẩm vấn."
Đàm Tì Bà không còn cách nào là đi tới từng phòng nói với khách.
Người trong phòng đều sợ hãi, liền mặc quần áo chạy ra.
Vài cô gái sợ bỏ chạy, Dạ Phàm Linh bắt được.
Nàng rút súng ra: "Tất cả đứng im, ngồi tại chỗ cho tôi!"
Nam nữ đều bị hù, ôm đầu ngồi một chỗ.
Dạ Phàm Linh tay trái cầm súng, tay phải dùng điện thoại gọi cho cục trưởng Long Phi.
Long Phi: "Alo, Phàm Linh. Có chuyện gì?"
Dạ Phàm Linh: "Cục trưởng, xin điều động lực lượng tới tiệm trà Tương Tư Thụ ở đường Trung Hoàn. Chúng tôi phát hiện tiệm trà này là một ổ mại d*."
Long Phi: "Được, tôi lập tức gọi người đến."
Cúp điện thoại, Dạ Phàm Linh bỏ súng xuống.
Hoàng Tử Vi lấy ra tấm hình của Hách Mỹ Lệ hỏi: "Mấy người có ai từng nhìn thấy cô ấy đến đây với một người đàn ông không?"
Một cô gái mặc đồ tiếp viên hàng không giơ tay nói: "Tôi từng thấy."
Hoàng Tử Vi đưa cô ra ngoài: "Cô đi theo tôi. Dạ Phàm Linh, cô ở đây chờ lực lượng đến, tôi đưa cô ấy đi thẩm vấn."
Dạ Phàm Linh gật đầu, Hoàng Tử Vi đưa cô ấy về tổ trọng án.
Phòng thẩm vấn tổ trọng án.
Họ tên: Lục Tiểu Sương.
Tuổi: 21
Nơi sinh: Khu trung tâm Triều Dương.
Hoàng Tử Vi: "Nói đi, cô thấy họ lúc nào?"
Cô nhớ, mỗi đầu tháng hai người sẽ đến tiệm trà.
Đàm Tì Bà sẽ chuẩn bị một căn phòng cho họ, hơn nữa đều đến vào buổi tối.
Nam rất giàu, còn kín đáo đưa tiền cho người phụ nữ.
Lục Tiểu Sương nghĩ lại nói: "Bọn họ thường hẹn trong quán trà, hơn nữa người đàn ông đó hôm nay cũng có trong đám người ở quán."
Hoàng Tử Vi: "Chút nữa tôi dẫn bọn họ đến đây, cô nhận dạng."
Lúc này Dạ Phàm Linh đi tới, Hoàng Tử Vi nói với cô: "Phàm Linh, cô đưa tất cả đàn ông bắt được hôm nay tới đây, để cho cô ấy nhận người."
Một lúc sau, 10 người đàn ông được cảnh sát dẫn đến.
Cảnh sát hét: "Dừng lại, ngẩng đầu."
Có mấy tên đàn ông run run, hai chân mềm nhũn cầu xin nói: "Cảnh sát, cảnh sát. Tha tội, cho chúng tôi về nhà đi."
Võ Tân Nhu nói: "Thành thật một chút."
Hoàng Tử Vi dẫn Lục Tiểu Sương đến, Lục Tiểu Sương chỉ vào người đàn ông thứ năm ở giữa.
Hắn cúi đầu, không dám nhìn cảnh sát, chân run lẩy bẩy.
Hoàng Tử Vi: "Đưa anh ta ra."
Dạ Phàm Linh gật đầu đưa anh ta tới phòng thẩm vấn.
Họ tên: Đường Lão Áp.
Tuổi: 37
Nơi sinh: Vành Đai 3 thành phố Triều Dương.
Nghề nghiệp: cán bộ lãnh đạo công ty.
Đường Lão Áp ngồi trên ghế, chân run lợi hại.
Hoàng Tử Vi lấy hình Hách Mỹ Lệ ra, nói: "Ngẩng đầu lên, anh có quen cô ấy không?"
Đường Lão Áp sợ hãi ngẩng đầu nhìn hình nói: "Cô ấy là tình nhân của tôi."
Ông quen biết Hách Mỹ Lệ ở quán trà Tương Tư Thụ.
Hách Mỹ Lệ rất thích ngồi một mình cạnh cửa sổ uống trà.
Đường Lão Áp đến gần hỏi cô: "Thưa cô, tôi có thể ngồi cùng không?"
Hách Mỹ Lệ gật đầu: "Xin mời."
Đường Lão Áp thấy trong mắt Hách Mỹ Lệ đầy ưu thương, ông cảm thấy cô gái này có bí mật.
Trong lòng có chút hiếu kỳ, ông muốn tìm hiểu Hách Mỹ Lệ, để dụ dỗ cô.
Đường Lão Áp bắt đầu nói về sở thích của mình: đánh bi-a, uống trà, tập thể hình, trượt băng.
Hách Mỹ Lệ cũng thích uống trà, cô thích nhất là Thiết Quan Âm.
Cô với Đường Lão Áp trò chuyện càng say sưa.
Đường Lão Áp biết Hách Mỹ Lệ có một cuộc hôn nhân thất bại, còn có một đứa con gái 6 tuổi đang được mẹ chồng nuôi dưỡng.
Mỗi tuần cô đều đến thăm con gái, con gái liền hỏi cô: "Ba ở đâu, con muốn ba....."
Con gái khóc, Hách Mỹ Lệ ôm con gái nói: "Ba của con đã chết rồi....."
Đường Lão Áp có gia đình, cũng có đứa con gái 15 tuổi, ông rất đồng cảm với Hách Mỹ Lệ.
Hách Mỹ Lệ dần dần thích Đường Lão Áp, Đường Lão Áp nắm tay cô nói: "Xin lỗi, Mỹ Lệ. Là anh không thể cho em một gia đình hoàn chỉnh, anh không thể ly hôn, như vậy sẽ gây ám ảnh cho Miểu Miểu con gái anh."
Cô lắc đầu: "Em biết, em không ngại. Em đồng ý làm tình nhân của anh."
Hai người cứ thế quen nhau, mỗi tuần đều đến Tương Tư Thụ để hẹn hò.
Mấy ngày nay, ông gọi cho Hách Mỹ Lệ nhưng đều không gọi được.
Đường Lão Áp cảm thấy Hách Mỹ Lệ nhất định đang trốn.
Không gặp thì không gặp, dù sao cô chỉ là một tình nhân của ông.
Mất một tình nhân, ông vẫn có thể tìm lại.
Đường Lão Áp cúi đầu nói: "Cảnh sát, thật sự là dạo này tôi không có gặp cô ấy."
Dạ Phàm Linh nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Vi: "Đưa anh ta đi trước, lời của anh cần phải chứng thực."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Dẫn Đường Lão Áp đi."
Hai vị cảnh sát bên cạnh liền đưa Đường Lão Áp ra khỏi phòng thẩm vấn.
Vũ Tân Nhu đi vào, nàng đưa mấy cái lá phong cho Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng, em biết mấy chữ trên lá này có ý nghĩa gì rồi."
Hoàng Tử Vi: "Tân Nhu, em phát hiện được gì?"
Võ Tân Nhu bày lá phong ra bàn nói: "W, S, Y, T, tượng trưng cho các ký tự Trung Quốc. Nếu đảo ngược lại đọc sẽ là: hắn muốn giết tôi."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Như vậy, Hách Mỹ Lệ đã sớm biết có người muốn giết cô ấy, khẳng định hung thủ là người cô ấy quen."
Hoàng Tử Vi thấy phía dưới lá phong chữ T còn còn chữ, nàng cầm cái lá đi.
Hai người sau khi tan làm liền đến bệnh viện thăm hỏi cụ bà.
Vừa mới bước tới cửa, đã nghe giọng nói của một cô bé: "Bà ngoại, Huệ Huệ đến thăm bà. Bà khỏe chưa, bà ngoại......"
Người dắt bé gái là một người trạc tuổi cụ bà, Bành Cầm. Bà nói: "Nghe bà nằm viện, tôi đưa Huệ Huệ đến thăm, còn chuyện của Mỹ Lệ tôi cũng biết rồi....."
Cụ bà thở dài: "Cám ơn bà đã đưa Huệ Huệ đến, đều do Mỹ Lệ nhà tôi không hiểu chuyện, nên mới ly hôn với Trần Hạo Thiên con bà."
Bành Cầm nắm tay cụ bà nói: "Đừng nói vậy, chuyện cũng đã qua rồi......"
Hai người không đi vào, đứng ngoài cửa.
Hoàng Tử Vi nghe thấy tên Trần Hạo Thiên, nàng lấy lá phong ra nhìn, liền nghĩ ra.
Phía dưới chữ T trên lá chính là chữ: CHT
CHT = Trần Hạo Thiên.
Hoàng Tử Vi nhìn Dạ Phàm Linh nói: "Tôi biết hung thủ là ai rồi."
Chờ đến khi Bành Cầm dẫn Huệ Huệ ra ngoài, Hoàng Tử Vi đón đường họ.
Bành Cầm nghi ngờ hỏi: "Mấy cô là ai?"
Dạ Phàm Linh lấy thẻ cảnh sát ra: "Chúng tôi muốn hỏi bác một vài câu."
Bành Cầm ngồi xuống nắm tay Huệ Huệ.
Bà cắn môi: "Cảnh sát, mấy cô muốn hỏi gì."
Hoàng Tử Vi: "Trần Hạo Thiên, anh ta ở đâu?"
Bành Cầm thở dài nói: "Nhà nó ở 2-1, tòa A khu Minh Hạnh, chỉ là mấy năm nay nó không còn ở đó nữa."
Huệ Huệ khóc lên: "Ba....ba...ba...."
Trần Hạo Thiên năm đó cướp ngân hàng, đánh chết một người.
Hắn mua súng từ chợ đen, sau khi giết người, hắn đã biến mất không tăm tích.
Biến mất mấy năm, Hách Mỹ Lệ đến tòa án đưa đơn cưỡng chế ly hôn.
Sau khi ly hôn cũng không có tái hôn, cứ một mình suốt.
Cô hay nói dối con gái là ba chết rồi, thật ra cô cũng không biết Trần Hạo Thiên ở đâu.
Hai người đi đến nơi ở của Trần Hạo Thiên, Hoàng Tử Vi cầm chìa khóa quản lý đưa, mở cửa.
Căn nhà có dấu vết người từng ở, rất sạch sẽ.
Trong phòng ngủ chăn được xếp gọn gàng.
Đi vào bếp phát hiện một nồi áp suất.
Mở ra, trong đó còn 50 miếng thịt.
Trần Hạo Thiên đã trở lại, hắn trở về để trả thù Hách Mỹ Lệ phản bội.
Dạ Phàm Linh đeo găng tay, bỏ thịt trong nồi áp suất vào túi nhựa.
Bên cạnh nồi áp suất có một con dao chặt thịt, trên dao có máu.
Hai người ở trên bàn trong phòng khách phát hiện một cái áo dính máu.
Cả cái áo đều là máu.
Hoàng Tử Vi bố trí cảnh sát xung quanh căn nhà.
Trần Hạo Thiên khả năng sẽ quay lại, chờ tới đó sẽ tóm gọn hắn.
Ra khỏi nhà hắn, Dạ Phàm Linh đem dao chặt thịt, thịt vụn, áo dính máu đưa đem đến cho tổ khoa học kỹ thuật, tiến hành xét nghiệm DNA và vân tay.
Kết quả đã có, trên áo có dấu vân tay của hai người: Trần Hạo Thiên, Hách Mỹ Lệ.
DNA trùng khớp với Hách Mỹ Lệ, máu cũng là của cô.
Hoàng Tử Vi liền ra thông báo truy nã Trần Hạo Thiên.
Lúc này, một số điện thoại lạ gọi tới: "Cảnh sát, cảnh sát, cứu con gái Miểu Miểu của tôi..... Nó bị người ta bắt cóc."
Qua điều tra, Miểu Miểu là con gái của Đường Lão Áp, người gọi đến là vợ của ông Ngô Phi Phi.
Tổ trọng án đến nhà họ, Ngô Phi Phi quỳ trước mặt nói: "Cầu xin mấy cô, cứu...cứu con gái tôi....."
Ngô Phi Phi nói sáng nay cô vừa thức dậy liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cô mở cửa thấy có một cái hộp, trên đó viết: canh gà ác đại bổ.
Cô cầm cái hộp, mở ra nhìn.
Một con gà đen bị nhét vào một miếng thịt mông, miếng thịt tản ra mùi tanh của máu.
Trong canh còn lềnh bềnh mấy cục thịt.
Canh gì đây, là canh gà ác hầm mông người.
Bên trong còn có một lá thư:
Nếu như không muốn con gái mấy người biến thành như thế này, thì đưa tôi 20 vạn.
Ngô Phi Phi sợ hãi báo cảnh sát, cô quỳ nói: "Mấy cô nhất định phải cứu con tôi....."
Sau đó, điện thoại của Ngô Phi Phi vang lên, chính là Trần Hạo Thiên gọi tới: "Này, tiền chuẩn bị đến đâu rồi, con gái bà đang khóc thảm thiết đây."
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Đường Miểu Miểu: "Mẹ, mẹ...cứu con....."
Hoàng Tử Vi nhìn Ngô Phi Phi, gật đầu.
Ngô Phi Phi khóc lóc: "Tiền đã chuẩn bị xong, đừng làm hại con gái tôi."
Trần Hạo Thiên: "Thập Tự Đình ở ngoại ô phía tây, bà ném tiền vào thùng rác. Đừng có giở trò, không được báo cảnh sát. Nếu không thì tôi sẽ ném con bà xuống sông cho cá ăn."
Điện thoại ngắt, Hoàng Tử Vi lập tức bố trí cảnh sát vũ trang mai phục ở Thập Tự Đình, sẵn sàng giải cứu Đường Miểu Miểu.
Thập Tự Đình phía tây.
Ngô Phi Phi cầm theo túi tiền bỏ vào thùng rác, nhìn xung quanh rồi bước xuống.
10 phút sau, một người đàn ông đội mũ mặc đồ đen kéo một bé gái đi đến Thập Tự Đình.
Cô bé đó chính là Đường Miểu Miểu.
Trong tay hắn có súng đang chỉ vào Đường Miểu Miểu, lấm lét nhìn xung quanh.
Tay trái cầm súng, tay phải lấy tiền trong thùng rác ra.
Hắn lấy tiền xong, chuẩn bị chạy.
Lúc này Hoàng Tử Vi cầm loa nói: "Trần Hạo Thiên, anh đã bị chúng tôi bao vây. Mau thả Đường Miểu Miểu ra, đó là lối thoát duy nhất của anh."
Trần Hạo Thiên *phỉ nhổ* nói: "Dù sao chỉ có cái mạng này, để nó chết chung cũng không tệ."
Quần áo Đường Miểu Miểu xộc xệch, khóc lóc kêu lên: "Cứu tôi....cứu tôi..."
Dạ Phàm Linh đã nằm ở vị trí bắn tỉa trên sườn núi Thập Tự Đình, trong tay nàng là khẩu súng ngắm Sauer SSG3000 của Thụy Sĩ, đang nhắm vào đầu Trần Hạo Thiên.
Ống ngắm Sauer SSG3000 của Thụy Sĩ nhắm chuẩn xác ngay đầu.
Cấp trên đã có chỉ thị: Trần Hạo Thiên đã giết hai người, nếu không thể bắt sống, thì bắn hạ Trần Hạo Thiên tại chỗ.
Trần Hạo Thiên chĩa súng vào đầu Đường Miểu Miểu nói: "Tránh ra, tất cả lùi lại. Nếu không ông đây một phát bắn chết nó."
Hoàng Tử Vi vung tay nói: "Nghe lệnh tôi, tất cả lùi lại."
Lúc này cảnh sát vũ trang liền lùi xa cách mấy trăm mét, Trần Hạo Thiên điều khiển Đường Miểu Miểu chuẩn bị chạy. Dạ Phàm Linh nhắm ngay đầu hắn, tiếng súng vang lên, đầu hắn liền nở hoa.
Trần Hạo Thiên ngã trên đất, súng rơi ra.
Mấy cảnh sát vũ trang liền đi tới cứu Đường Miểu Miểu, trên người Đường Miểu Miểu chỗ nào cũng có vết cắn, cô bé đã bị Trần Hạo Thiên cưỡng hiếp.
Đường Miểu Miểu lao vào lòng Ngô Phi Phi khóc: "Mẹ, mẹ......"
Thế giới hỗn loạn, vô số buồn phiền cũng vì ba nguyên nhân: nhìn không thấu, nghĩ không thông, bỏ không được.
Trần Hạo Thiên sau mấy năm chạy trốn, khi hắn trở lại thành phố này đã thấy mọi thứ thay đổi.
Hách Mỹ Lệ ly hôn hắn, chỉ để lại một căn nhà trống trơn.
Hắn lặng lẽ đi về nhà mẹ, nhìn thấy con gái Huệ Huệ.
Không kìm được nước mắt, Huệ Huệ còn nhỏ như thế đã mồ côi.
Những đứa trẻ khác không thể hiểu được cảm giác đau lòng của đứa trẻ mồ côi.
Gia đình không hoàn chỉnh, sẽ gây ra ám ảnh tâm lý.
Trần Hạo Thiên siết chặt tay, nhất định phải trả thù Hách Mỹ Lệ, nhất định phải giết cô ta.
Hắn cướp ngân hàng vì muốn cả nhà có cuộc sống tốt hơn, năm đó nhà họ nghèo đến mức chỉ có thể ăn cháo trộn giấm.
Nghĩ đến cướp ngân hàng, hắn để lại cho Hách Mỹ Lệ một số tiền.
Khi hắn trở về, không ngờ vợ hắn đã phản bội hắn, ha ha ha....
Cô bắt tôi sống ở địa ngục, tôi sẽ hủy diệt thiên đường của cô!
Hắn đi đến nhà Hách Mỹ Lệ, hỏi cụ bà nơi cô làm việc.
Trần Hạo Thiên thấy Hách Mỹ Lệ, hắn phát hiện Hách Mỹ Lệ thường cùng một người đàn ông khoảng 30 tuổi lén lút hẹn hò.
Mỗi lần nghe được âm thanh của hai người họ trong quán trà, hắn càng hận.
Biết tên người đàn ông đó là Đường Lão Áp, hắn cười: mày chơi vợ tao, thì tao sẽ chơi lại con gái mày.
Hắn ở sảnh gọi điện thoại cho Hách Mỹ Lệ, Hách Mỹ Lệ không tin nổi hắn đã trở về.
Cô rất hiểu tính cách Trần Hạo Thiên, Trần Hạo Thiên đã từng nói với cô rằng: nếu em phản bội anh, anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để trả thù, thậm chí là giết chết em.
Trước khi Hách Mỹ Lệ rời khỏi nhà, cô đã lấy bốn lá phong viết chữ rồi kẹp vào sách khiêu vũ.
Cô sợ chết, cô muốn để lại thứ gì đó.
Trong lòng thấy có lỗi, Hách Mỹ Lệ hẹn Trần Hạo Thiên ở nhà cũ.
Trần Hạo Thiên: "Em cuối cùng cũng đã tới, anh chờ em rất lâu."
Hách Mỹ Lệ trước khi chết, nói: "Hạo Thiên, em........"
Lời xin lỗi vẫn chưa nói hết, Trần Hạo Thiên đã vung dao chặt đầu cô.
Máu bắn tung tóe khắp người, hắn cởi quần áo ném lên bàn trong phòng khách.
Cầm cái đầu Hách Mỹ Lệ đặt một bên, từng dao chặt xác cô thành từng miếng nhỏ.
Tôi hận em bao nhiêu, thì sẽ có bấy nhiêu nhát dao.
Hắn muốn cắt mọi thù hận của mình thành từng mảnh nhỏ.
Khi trời sáng, Trần Hạo Thiên trộm một chiếc xe đạp ở thôn Đại Hoa.
Đạp xe suốt quãng đường, hắn ném thịt của cô vào sạp của Vương Đại Pháo.
Đến bờ sông Lý Ngư, dùng một cục đá lớn phá hư xe đạp.
Hắn nhớ quần áo của Hách Mỹ Lệ vẫn chưa được xử lý, lấy ra cái váy của cô, châm lửa đốt.
Đốt gần như sắp tàn, hắn bỏ đi, đến địa điểm kế tiếp để vứt thịt.
Sau đó, những phần thịt được đưa cho Vương Cường ở cửa hàng thức ăn nhanh Cửu Long, còn giả làm nhân viên MacDonald đưa thức ăn cho Phóng Xa Xa.
Cuối cùng, hắn hầm một nồi thịt thật to, sau khi nấu chín liền đến nhà cô gõ cửa, rồi bỏ lại đó.
Hắn vẫn chưa đi, hắn leo lên núp trên ban công nhà cô, chờ khi bà cụ gọi điện thoại, Trần Hạo Thiên liền ném khúc ruột ra.
Trần Hạo Thiên chỉ muốn dọa bà cụ: tại sao con gái bà trở thành thế này? Bà cũng là một phần nguyên nhân.
Sau khi dọa bà xong, hắn liền chuẩn bị kế hoạch cuối cùng, bắt cóc con gái của Đường Lão Áp là Đường Miểu Miểu, còn đem đến một nồi canh gà ác hầm mông người.
Hắn ở trong ngôi nhà hoang phía tây ngoại ô thành phố, trói Đường Miểu Miểu vào cây cột lớn. Vuốt ve mặt cô bé nói: "Đúng là mịn, thảo nào được cha mẹ yêu thương như thế. Để chú đây yêu bé thật nhiều."
Đường Miểu Miểu ở dưới hắn kêu cứu khàn cả giọng, nhưng không ai nghe thấy.
Trần Hạo Thiên thỏa mãn, mặc quần, sau đó gọi cho Ngô Phi Phi.
Hắn cần một số tiền để rời khỏi đây.
Hắn không ngờ, đó cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời hắn.
Trái tim con người là địa ngục.