Chỉ có một số Dạ Xoa nhỏ là cảm thấy sợ hãi, còn hầu hết Dạ Xoa trưởng thành đều không sợ, ngay lập tức kêu gọi thêm đồng bọn để giết chết Dương Ân.
Dương Ân rơi xuống đất, điểm ra một ngón tay hướng về phía Dạ Xoa cấp thiên còn lại, đó chính là Hỏa Sơn Chỉ!
Dạ Xoa cấp thiên có chiến lực cường đại nhưng trước đó đã bị trọng thương, không thể chống lại được Hỏa Sơn chỉ của Dương Ân, ngay lập tức gục chết tại chỗ.
Dương Ân giết chết hết ba Dạ Xoa cấp thiên thì ngay lập tức trừng mắt nhìn đám Dạ Xoa còn lại rồi nói: "Các ngươi là giống loài tà ác đáng chết, tất cả đều xuống địa ngục đi!"
Đạo Tử thần lại được hắn phóng thích ra, khí tức Tử thần bao trùm khắp phạm vi hai dặm xung quanh hắn, đám Dạ Xoa sau khi bị bao phủ bởi khí tức Tử thần thì sinh cơ cũng bắt đầu bị tước đoạt, trong đầu xuất hiện ảo giác về cái chết, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Dương Ân tay trái cầm kiếm Thiên Tử, tay phải cầm thương Tam Long hai lưỡi một đường xông tới, kiếm quang nhanh như chớp, thương ảnh cứng như trụ, hắn lướt qua chỗ nào là chỗ đó có Dạ Xoa ngã xuống, tứ chi của Dạ Xoa văng ra tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt, không có một Dạ Xoa nào có thể thoát khỏi sự tiêu diệt của Dương Ân.
Vô số Dạ Xoa đã chết, từng làn sóng tử khí chảy vào trong đóa hoa thần đình của Dương Ân, làm cho đạo Tử thần của hắn càng lúc càng lớn mạnh hơn.
Lúc ở Tử Thần Cốc Dương Ân đã lĩnh ngộ được đạo Tử thần đến một giai đoạn nhất định, uy lực mà nó phóng xuất ra đã đáng sợ hơn trước rất nhiều, không có sinh vật nào có thể chống lại được sự uy hiếp của đạo Tử thần.
Thanh Tĩnh hoàn toàn không dám nhìn, nàng ta nhắm mắt tiếp tục niệm kinh, kinh văn ẩn chứa Phật tính như lưu chuyển khắp không gian và bao bọc lấy nàng ta, cũng xua tan hết khói độc xung quanh. Giữa màn khói độc dày đặc, chỉ có duy nhất vị trí nàng ta đang đứng là thanh sạch nhất.
Giờ phút vừa được chứng kiến đạo Tử thần thì tâm tính của Thanh Tĩnh lại thay đổi, nảy sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, cho dù nàng ta vẫn cảm thấy đám Dạ Xoa đã chết có chút đáng thương, nhưng nàng ta bây giờ lại có thêm cảm giác rằng bọn chúng chết đi cũng là một cách để siêu thoát, là luân hồi để tái sinh.
Dương Ân vẫn tiếp tục tàn sát như điên, chiến huyết bên trong cơ thể không ngừng sôi trào truyền cho hắn sức mạnh vô tận, lúc này hắn lại cảm thấy chiến huyết của mình phát ra lời kêu gọi, khống chế hắn tàn sát hết tất cả đám Dạ Xoa này, tộc Dạ Xoa thời viễn cổ đã tàn sát và ăn thịt không biết bao nhiều con người.
Giết! Giết! Giết!
Một hai ngàn Dạ Xoa đã liên tục ngã xuống, máu đen chảy ra như suối.
Có rất nhiều Dạ Xoa đang không ngừng bỏ chạy, bọn chúng không còn dám thách thức Dương Ân nữa, trong mắt của bọn chúng lúc này thì hắn chính là một sát thần.
Chỉ trong một đêm, Dương Ân đã giết hết một nửa số Dạ Xoa ngay trong địa bàn của bọn chúng, ước chừng hơn năm ngàn Dạ Xoa. Dương Ân cũng đã kiệt sức, cả người tắm trong biển máu, kiếm và thương của hắn đều đã đồng thời cắm xuống mặt đất, hắn không ngừng há miệng thở phì phò, nếu như lúc này có Dạ Xoa cấp thiên tiến đến thì chưa chắc hắn có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng trong khu vực này bây giờ đã không còn một mống Dạ Xoa nào dám ở lại nữa.
Thanh Tĩnh định thần lại sau trận đại chiến, nàng ta không hề bị những thứ xấu xa kia ảnh hưởng, ngay lập tức bay đến bên cạnh Dương Ân như một tiên tử, nàng ta nói: "Dương thí chủ, lệ khí của ngươi quá nặng, để ta giúp ngươi thanh tẩy".
Nói xong thì nàng ta không ngừng niệm kinh văn, kinh văn hóa thành cổ phù chảy vào trong cơ thể của Dương Ân, nhanh chóng thanh tẩy hết tất cả lệ khí và sát khí đang bao trùm lấy cơ thể của Dương Ân.
Dương Ân mới vừa rồi còn bị sát khí cùng lệ khí nồng đậm bao phủ quanh thân thì lúc này đã liền bình tĩnh lại, hắn cười nói: "Cảm ơn Thanh Tĩnh sư muội".
Trải qua một đêm giết chóc, Dương Ân suýt chút nữa đã lạc khỏi cõi người.
Nếu cứ tiếp tục để như vậy thì không hề có lợi cho hắn, thậm chí còn có thể khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma, nguồn năng lượng của Thanh Tĩnh có thể ổn định tinh thần của hắn, thay hắn tiêu trừ hết tất cả khí tức hắc ám tà ác đang xâm nhập vào bên trong.
"Đừng khách khí, Dương thí chủ, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi", Thanh Tĩnh khuyên bảo.
Dương Ân nói: "Cô cũng đừng gọi ta là Dương thí chủ nữa, gọi ta là Dương Ân hay Dương sư huynh là được", tiếp theo hắn còn nói: "Không cần gấp, phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ này trước đã".
Ngay sau đó, Dương Ân rất nhanh đã dọn dẹp xong chiến trường, lấy hết tất cả ma hạch của đám Dạ Xoa đã chết.
Dạ Xoa khác với yêu tộc, bọn chúng sinh ra đã có ma hạch, còn yêu tộc cần phải tu luyện đến cấp bậc yêu vương mới có được yêu hạch.
Mấy ngàn ma hạch tuyệt đối là một số lượng khổng lồ.
Dương Ân cũng thu được rất nhiều vũ khí của Dạ Xoa, đem về tinh luyện lại cũng không tệ.
Sau đó, Dương Ân vội vàng chạy đến trung tâm của khu vực này, lúc nãy có khoảng hơn chục Dạ Xoa cấp vương phóng ra từ đó, chắc chắn bọn chúng rất coi trọng vị trí trung tâm này.
Dương Ân xem xét thì phát hiện ra có một loại cỏ độc ở đó, khiến hắn rất kinh ngạc.
Dương Ân lẩm bẩm: "Cỏ Dạ Xoa có độc tính cực mạnh, chỉ một cây cũng có thể giết chết người ngay lập tức, nhưng đối với Dạ Xoa mà nói thì nó là một loại thức ăn tốt".
Dương Ân chỉ lấy một ít cỏ Dạ Xoa, những cây khác đều bị hắn thiêu đốt, không chừa lại chút nào.
Khi đốt hết cỏ Dạ Xoa, hắn lại đi sâu vào bên trong và cảm nhận được một cảm giác nóng rực không thể giải thích được khiến cho trái tim của hắn đập rất nhanh. Hắn tăng tốc lao về phía trước, Lam Yêu Cơ đã phóng ra ngoài, phía trước hắn lúc này có một ngọn lửa hắc ám khác đang nổi lên trong một cái hố.
Dương Ân kinh ngạc thốt lên: "Ngọn lửa đen cấp thiên!"