Ba cỗ thiên thi này bao gồm một thi thể hổ, một thi thể mãng xà và một thi thể người Man, cả ba cỗ thiên thi này đều đã bị phân hủy nghiêm trọng, toát ra tử khí độc nồng đậm, cả ba cỗ thiên thi đồng loạt lao lên vây công Dương Ân, gây ra động tĩnh long trời lở đất.
Dương Ân chỉ có cảnh giới Địa Hải cao cấp, muốn chống lại ba cỗ thiên thi cùng một lúc thật sự không hề dễ dàng, hắn trước tiên phải tránh né trước sau đó mới tìm cơ hội phản kích.
Tuy nhiên, ba cỗ thiên thi này linh hoạt hơn thi thể bạo long rất nhiều, cho dù chúng đều đã chết nhưng quá trình thi biến đã khiến cho chúng giữ được năng lực công kích, thi thể hổ nhanh chóng tung trảo về phía Dương Ân, thi thể mãng xà há miệng cắn về phía Dương Ân, thi thể người Man vũ động song quyền đánh về phía Dương Ân, ba mặt giáp công, khí thế mãnh liệt.
Dương Ân giống như một con khỉ không ngừng xê dịch thân mình, khéo léo né tránh các đòn tấn công của bọn chúng, hơn nữa còn khiến cho ba cỗ thiên thi va chạm lẫn nhau, tạo nên tổn thương không hề nhỏ cho bọn chúng.
"Tiểu Ân tử, đừng hèn nhát thế!", Tiểu Hắc đang ở trên đầu thi thể mãng xà quát lên.
Dương Ân không để ý tới Tiểu Hắc, hắn vẫn tiếp tục né tránh, có mấy lần suýt chút nữa không tránh kịp, may mà đám thiên thi này đều đã mất đi trí thông minh, nếu không thì hắn cũng không thể thể bình tĩnh né tránh như vậy.
"Đám các ngươi đều phải trở thành vật luyện kiếm cho ta!", Dương Ân quát lên một tiếng, trước tiên hắn tập trung công kích thi thể người Man bởi vì nó mạnh nhất trong số ba cỗ thiên thi, chỉ cần tiêu diệt được nó thì hai cỗ thiên thi kia cũng không còn đáng ngại nữa.
Thi thể người Man liên tục vũ động Man quyền, song quyền của nó quật vào không khí nhanh và mạnh đến mức tạo ra rất nhiều tiếng chan chát chói tai.
Dương Ân thúc giục chân Phong Thần bộc phát sức mạnh cực hạn, hắn liên tục di chuyển với tốc độ kinh người đến mức hắn chỉ để lại một loạt những dư ảnh. Hắn chẳng những có thể né tránh được những đòn công kích của thi thể người Man mà còn có thể nhanh như cắt dùng kiếm Thiên Tử chém ra một trận kiếm ảnh dữ dội giống như mưa sao băng rơi xuống thi thể người Man. Nhưng thật không ngờ trận kiếm ảnh khi va chạm với thi thể người Man cũng chỉ phát ra những tiếng leng keng chứ không thể nào đả thương được thi thể người Man kia.
"Cứng rắn đến vậy sao!", Dương Ân thốt lên.
Trong nháy mắt khi Dương Ân mất tập trung, thi thể người Man đã tung một quyền trúng vào lồng ngực của hắn, mặc dù hắn đã rút lui nhanh chóng nhưng vẫn bị Man kình đả thương, khiến cho giáp chiến của hắn vỡ nát, cả người bay ra xa.
Thi thể người Man tiếp tục truy kích, hai cỗ thiên thi kia cũng một lần nữa hợp công với nó.
"Oẳng oẳng, tiểu Ân tử, để ta xem ngươi còn đắc ý tới lúc nào, mỗi một cỗ thiên thi ở đây khi còn sống đều là những tồn tại hết sức cường đại, bằng không làm sao có thể giữ lại thi thể ở đây được chứ?", Tiểu Hắc cười nói.
"Nếu đã như vậy thì ta sẽ liều mạng!", Dương Ân không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hết sức để tiêu diệt ba cỗ thiên thi này.
Lưu Tinh kiếm!
Dương Ân liên tục thi triển thiên kỹ, từng luồng huyền khí màu lam không ngừng được phóng ra ngoài, oanh tạc về phía ba cỗ thiên thi, ba cỗ thiên thi cũng không vừa, chúng thi triển đủ mọi chiêu thức ngăn cản những đòn công kích của Dương Ân, hơn nữa còn phát động phản kích dữ dội.
Thiên thi không sợ chết và cũng không có cảm xúc, chúng chỉ biết tấn công Dương Ân hết lần này đến lần khác, hắn bị vây công liên tục cho nên tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở và bị đả thương, nếu như không phải cơ thể của hắn đủ mạnh mẽ thì trận vây công này chắc chắn đã giết chết hắn rồi, huống chi hắn còn đang bị nhiễm tử khí độc, tử khí độc đang ăn mòn sinh cơ của hắn, đúng là một đòn chí mạng.
Dương Ân đã bị chọc giận, hắn kích hoạt thiên phú chiến huyết, nguồn năng lượng toàn thân được huy động đến cực điểm, chân Phong Thần kết hợp với kiếm Thiên Tử trong tay hắn không ngừng vũ động, hắn nhanh chóng thi triển "Lưu Tinh kiếm" kết hợp với hồn thân hợp nhất thuật đã luyện tới giai đoạn đại thành, trận kiếm ảnh chém ra mạnh hơn trước rất nhiều, lại có kiếm ý nghiền nát phóng ra, cuối cùng cũng đã có thể đả thương được ba cỗ thiên thi.
Thi thể dù sao cũng chỉ là thi thể, sinh cơ của chúng đã cạn kiệt từ lâu, cho dù đã trải qua thi biến nhưng thực lực cũng không còn được như trước, bởi vì chúng không có trí tuệ cho nên không thể phối hợp chặt chẽ để vây giết Dương Ân, hơn nữa bọn chúng cũng không có biện pháp phát huy ra thiên phú vốn có của mình. Sau khi Dương Ân kích hoạt thiên phú chiến huyết thì tốc độ và sức mạnh của hắn đều tăng lên gấp nhiều lần, chỉ sau một thời gian ba cỗ thiên thi liên tục công kích đơn lẻ thì chúng đã bị Dương Ân nắm bắt được sơ hở và đánh bại.
Tiểu Hắc theo dõi trận chiến của Dương Ân, thầm gật đầu nói: "Dưới áp lực thì chiến kỹ của tiểu Ân tử đã tiến bộ rất nhiều, chiến lực cũng tăng lên không ít, nhưng như thế vẫn chưa đủ".
Lúc này, ánh mắt của nó đang nhìn về một hướng khác, trong đôi mắt chó lóe lên một tia sáng, nó đã phát hiện đằng xa có cường giả khác đang rình rập.
Sau khi Dương Ân tiêu diệt hết ba cỗ thiên thi, hắn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu huy động năng lượng từ đan điền tống hết thi độc ra ngoài cơ thể.
Thi độc hết sức đáng sợ, cho dù là cường giả Thiên Ngư bị nhiễm phải cũng rất khó để có thể thải trừ ra ngoài, chỉ có thiên kiêu chi tử cao số như Dương Ân mới có thể không e sợ thi độc.
Ngay khi Dương Ân nghĩ rằng mình có thể thong thả điều tức trị thương một lúc thì đột nhiên lại có một ánh sáng chói mắt phát ra từ lưỡi đao màu đen cắt ngang bầu trời và chém về phía Dương Ân.
Một đao này chém tới quá bất ngờ trong lúc Dương Ân hoàn toàn không phòng bị, cho dù lực cảm ứng của hắn mạnh hơn người bình thường nhưng hắn cũng không kịp né tránh, chỉ có thể nâng kiếm Thiên Tử lên đỡ đòn.
Keng keng!
Dương Ân bị lưỡi đao mang kình lực kinh thiên động địa chém xuống khiến cho kiếm Thiên Tử bật khỏi tay, hắn ngay lập tức hộc máu, bả vai bị chém trúng một đao, máu tươi chảy ra giàn giụa.