Dương Ân đọ sức với Tô Yên Soái cho đến khi Tô Yên Soái nhận thua thì mới chấm dứt.
Hai người tuy rằng không hề dùng tới huyền khí, chỉ chiến đấu bằng thể lực bình thường, nhưng Tô Yên Soái vẫn không thể đánh bại được Dương Ân, bị Dương Ân đá vài cái liền nhanh chóng nhận thua.
"Tên nhóc này rõ ràng là đang trả thù ta!", Tô Yên Soái xoa xoa mông tức giận nói.
Mấy cú đá của Dương Ân không hề nhẹ, khiến cho gương mặt của Tô Yên Soái không khỏi nhăn nhó, trông già đi biết bao nhiêu tuổi.
Dương Ân cười nói: "Cậu ba, ta chỉ mới đá cậu có vài cái thôi mà. Lúc nhỏ khi ta luyện công toàn bị cậu đá tới mức cái mông cũng nở hoa".
"Nếu như không nhờ ta đá ngươi thì ngươi có được như ngày hôm nay không? Nhóc con, ngươi phải cảm kích ta mới phải", Tô Yên Soái bực mình nói, rồi còn nói thêm: "Không được, ngươi phải bồi thường cho ta, nếu không cậu ba của ngươi sẽ không để cho ngươi yên đâu".
"Cậu tính không để ta yên như thế nào? Cậu có khả năng đó sao?", Dương Ân ôm bụng cười nói.
"Ta không có khả năng đó, nhưng mẹ của ngươi thì có, ngươi có tin ta gọi mẹ của ngươi ra đây xử lý ngươi hay không, ngươi còn không biết ta và mẹ của ngươi huynh muội tình thâm như thế nào sao?", Tô Yên Soái cười lớn nói.
Dương Ân vỗ trán nói: "Được rồi, trận này tính là cậu thắng đi, chúng ta cùng ngồi xuống trò chuyện một chút".
"Đừng hòng nói sang chuyện khác, mau đưa cho ta vài viên thiên đan khiến cho ta có thể trở thành cường giả thiên cảnh, trở thành đệ nhất cao thủ Đại Hạ".
"Cậu ba, cậu đang mơ tưởng hão huyền gì vậy?"
"Sao, thiên dược sư nhà ngươi không có năng lực này sao?"
"Có chứ, nhưng cậu nghĩ thiên đan là kẹo sao, muốn là có, không nghĩ đến việc luyện chế ra một viên thiên đan thì cần bao nhiêu dược liệu à?"
"Ặc... cũng đúng, ta vội vàng quá... nhưng ta cũng có chuẩn bị một ít dược liệu, muốn nhờ người luyện chế một viên địa vương đan chắc là không có vấn đề gì lớn chứ?", Tô Yên Soái chần chừ một lúc rồi nói.
Dương Ân cười nói: "Cũng được, nể tình chúng ta là người quen, ta sẽ giảm giá cho cậu, ta chỉ lấy ba phần dược liệu địa vương đan cộng thêm một vạn khối huyền linh thạch hạ phẩm làm thù lao".
Tô Yên Soái trợn to hai mắt nói: "Tên nhóc này hay lắm, ngươi còn muốn tống tiền cậu ba của ngươi!"
"Cậu ba, cậu không biết đi hỏi thăm thử xem một viên địa vương đan có giá trị bao nhiêu sao? Một vạn khối huyền linh thạch hạ phẩm đã là giá hữu nghị lắm rồi", Dương Ân phân tích.
Quả thật giá của một viên địa vương đan cực kỳ đắt đỏ, Dược Vương các bán ra một viên đan dược trị thương cấp vương đã có giá một vạn khối huyền linh thạch hạ phẩm rồi, còn Huyền Dịch đan giúp tăng thực lực của vương giả thì có giá tận năm vạn khối huyền linh thạch hạ phẩm. Cho nên đừng nói tới địa vương đan quý giá, không có hơn mười vạn khối huyền linh thạch hạ phẩm thì cũng đừng mơ chạm tay vào được.
Tô Yên Soái không biết lấy đâu ra một cái tẩu thuốc, rít một hơi rồi cười nói: "Cậu ba của ngươi vì hoàng triều nỗ lực, huyền linh thạch đều dùng để tu luyện hết nên không có nhiều như vậy, nếu như ngươi có thể có thể tặng miễn phí cho cậu ba một viên địa vương đan, thì nể tình hai chúng ta có chung huyết thống, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi..."
Ông ta nói rất nhiều, Dương Ân không muốn nghe cho nên liền xoay người quay trở lại đại sảnh.
"Ân nhi đừng đi, để cậu ba từ từ nghĩ cách là được, chuyện gì cũng dễ thương lượng mà", Tô Yên Soái vội vàng ngăn cản Dương Ân để cầu xin.
Ông ta không muốn bỏ lỡ địa vương đan quý giá, cho nên nhất quyết phải ôm chặt đùi lớn của đứa cháu trai này.
"Ta là kẻ thù của Phúc An Vương phủ, Tống phủ, Dược Vương các, thậm chí còn có núi Nga Mi, cậu đã biết rõ rồi chứ?", Dương Ân nhìn Tô Yên Soái, nghiêm túc nói.
Tô Yên Soái vung cây trường côn của mình lên, tiêu sái nói: "Lão gia không phải đã nói rồi sao, gia đình chúng ta dù có chết cũng phải luôn ở bên nhau".
“Được rồi, hi vọng cậu có thể làm đúng như những gì mình đã nói, ta sẽ viết ra danh sách dược liệu để cậu đi thu thập, sau đó ta sẽ luyện cho cậu một viên địa vương đan miễn phí”, Dương Ân nói rõ ràng.
“Ha ha, như vậy mới là cháu trai tốt của ta chứ”, Tô Yên Soái vô cùng hưng phấn nói.
Kể từ giờ phút này, những hiềm nghi giữa Tô gia và Dương gia đã phần nào được hóa giải.
Hai nhà có mối quan hệ huyết thống với nhau, Tô lão gia đã buông xuống sự kiêu ngạo của mình, thêm Tô Như Mai tính tình mềm mỏng, mong cả hai nhà đều hòa thuận, bởi vì càng đối mặt với khủng hoảng thì người trong nhà càng cần phải đoàn kết lại với nhau.
Cũng chính nhờ quyết định của Tô lão gia mà Tô gia lại có cơ hội bay lên cao một lần nữa.
Sau khi Tô gia rời đi, Dương Ân lại tiếp tục bế quan.
Hắn không đi tìm Tống gia tính sổ, bởi vì ba ngày sau đã là đại hội tỷ võ, hắn phải dành được danh hiệu võ trạng nguyên trước, sau đó mới đi tính sổ với đám người đã làm tổn thương gia đình của mình.
Lần này bế quan, hắn muốn tiêu hóa hết hạt giống kiếm ý và kiếm thức vô danh kia.
Bởi vì hắn biết kẻ đả thương cha của mình cũng là một cao thủ thông hiểu đao ý như Quách Hiệp Phi, đó là lý do tại sao cả cha của hắn và Quách Hiệp Phi liên thủ cũng không thể nào đánh lại kẻ đó.
Nếu như hắn có thể tiêu hóa hạt giống kiếm ý và kiếm thức vô danh trong một thời gian ngắn thì hắn có thể dựa vào sự thông hiểu kiếm ý của mình để đấu với sự thông hiểu đao ý của đối phương, hơn nữa còn có thể gây nên chấn động không nhỏ. Hắn cũng hy vọng rằng thế lực núi Nga Mi không phải là những kẻ có mắt như mù, sẽ để cho hắn gia nhập núi Nga Mi, như vậy thì Tống gia sẽ không phải là đối thủ của Dương gia nữa.
Hạt giống kiếm ý và kiếm thức vô danh đã in sâu vào đóa hoa thần đình của hắn, chỉ cần hắn không ngừng thiền định liên tưởng thì hắn có thể lĩnh ngộ được sức mạnh của kiếm ý, nuôi hi vọng diễn luyện nó thành một loại kiếm đạo vô song.
Nhưng hạt giống kiếm ý này là do người khác để lại, cho dù đóa hoa thần đình của Dương Ân có in dấu nó lên những cánh hoa thì cũng không có nghĩa là hắn có thể phát huy được mười phần sức mạnh của nó. Nếu như hắn không ra sức khổ luyện thì hắn tuyệt đối không thể phát huy ra cực hạn uy lực, càng đừng hy vọng xa vời rằng có thể diễn luyện nó thành một loại kiếm đạo vô song.