Học viện Hoàng gia là nơi đào tạo nhân tài của hoàng triều Đại Hạ.
Không chỉ có võ tu mà cũng có văn tu, có Luyện Đan Đường, có thể đào tạo nhân tài ở các phương diện để họ đến thế lực trấn quốc núi Nga Mi, bước vào giới siêu phàm. Nếu không thể bước vào thế lực trấn quốc thì có thể ở lại trong triều đình, trở thành người đảm đương chức trách quan trọng của đất nước.
Hiện nay, có ít nhất một nửa quan văn võ trong triều đình từng học tập và tu luyện ở học viện Hoàng gia, ngay cả Dương Nghĩa trước đó cũng từng ở học viện Hoàng gia, học viện vẫn còn những truyền thuyết của cậu ấy.
Dương Ân không có đãi ngộ như thế, nếu muốn gia nhập vào học viện Hoàng gia thì phải là người dưới mười tám tuổi, đồng thời là Thiên Kiêu cấp bậc chiến sĩ mới có thể gia nhập vào. Trước khi Dương Ân bị đày đến sơn ngục thì hắn vẫn còn là võ sĩ bình thường, chưa đạt đến cảnh giới chiến sĩ.
Bây giờ còn hai, ba tháng nữa là Dương Ân tròn mười tám tuổi, không chỉ là thiếu niên vương giả trẻ tuổi nhất mà còn là thiên dược sư, năng lực vượt xa tất cả đệ tử của học viện Hoàng gia, thậm chí các giáo viên trong học viện cũng không thể so được. Trần Diệm muốn nhường lại chức phó viện trưởng của mình cho Dương Ân cũng không phải chỉ là lời nói đùa, chỉ cần Dương Ân đồng ý thì ông ấy lập tức nhường.
Học viện Hoàng gia đại diện cho thế hệ tương lai của Đại Hạ, mỗi giáo viên đều có bản lĩnh siêu phàm. Mặc dù Dương Ân còn trẻ nhưng hắn đã có địa vị và năng lực siêu phàm, hoàn toàn có tư cách hướng dẫn, dạy bảo bất kỳ đệ tử nào trong học viện.
Dương Ân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trần lão, ta không muốn bị trói buộc, hơn nữa ta vẫn là tướng quân của Đại Hạ, luôn đợi lệnh chinh chiến bất cứ lúc nào, nếu làm phó viện trưởng học viện thì nói sao với Hoàng thượng đây”.
“Ngươi đừng lo lắng nhiều thế, học viện Hoàng gia cũng trực thuộc triều đình, chỉ cần triều đình cần thì bọn ta luôn có thể góp công sức cho triều đình bất cứ lúc nào, sẽ không xảy ra xung đột”, Trần Diệm đáp, sau đó ông ấy nói tiếp: “Như thế này nhé, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, bên bọn ta có thể tuyệt đối thỏa mãn cho ngươi”.
Sức ảnh hưởng của thiên dược sư Dương Ân rất lớn, một khi Dương Ân gia nhập học viện Hoàng gia, có lẽ sẽ có vài luyện dược sư ghi danh vào học viện Hoàng gia, đây mới là điều Trần Diệm mong muốn.
Hiện tại một mình Dược Vương Các độc chiếm thị trường, bên họ cần phải phá vỡ tình thế này, mà Dương Ân chính là thời cơ tốt nhất.
Dương Ân thấy Trần Diệm rất có thành ý nên cân nhắc một lúc rồi nói: “Trần lão, ông đừng vội, chuyện này quá đột ngột, ta phải suy xét thật kỹ. Ngoài ra ta muốn hỏi ông một chuyện, đại hội võ thuật ba năm một lần của học viện Hoàng gia đã diễn ra chưa?”
“Đại hội sẽ được tổ chức trong thời gian sắp tới, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”, Trần Diệm sửng sốt nói.
Dương Ân ngượng ngùng nói: “Ta có thể tham gia không?”
Võ trạng nguyên là ước mơ của Dương Ân, hắn muốn Dương gia đều có trạng nguyên cả văn lẫn võ.
Ước mơ này không hề buồn cười chút nào, đó là nguyện vọng mà lúc trước dù muốn, hắn cũng không thể chạm tới. Lúc đó thiên phú tu luyện của hắn chỉ được coi như không tệ nhưng chẳng thể so được với thiên tài thực sự, không có tài năng bẩm sinh giống đệ đệ hắn, nghiền ép các thiên tài văn tu.
Bây giờ hắn có thể đứng lên lần nữa là vì Tiểu Hắc, có cơ duyên rất lớn, hắn đã thành vương giả, chiến lực cũng xem như là đứng đầu trong Đại Hạ, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn còn một chấp niệm, dù người khác nói hắn ỷ mạnh hiếp yếu cũng được, đây vốn dĩ là thế giới của các bậc cường giả.
Trần Diệm và Hàn Khánh Khiêm nghe Dương Ân nói thế cũng sửng sốt, không ngờ Dương Ân lại muốn tham gia đại hội võ thuật được tổ chức ba năm một lần này.
Hai người vẫn luôn đối xử với Dương Ân như những người đồng lứa, dù xét về chức vị hay năng lực thì hắn cũng đã vượt xa người đồng trang lứa, họ không quan tâm đến khuôn mặt non nớt của hắn.
Hình như Dương Ân vẫn chưa tròn mười tám tuổi, quả thật có tư cách tham gia đại hội võ thuật.
Họ đang nghĩ, nếu Dương Ân tham gia vào đại hội thì có giống người lớn bắt nạt trẻ con không.
Đồng thời, họ cũng cảm thấy thương xót cho đám nhỏ kia, sao lại là đồng lứa với tên yêu quái này chứ, đúng là sinh ra không đúng lúc.
“Sư huynh, đây là một cơ hội, Dương Ân tham gia đại hội võ thuật trở thành võ trạng nguyên là điều chắc chắn, ngoài ra cũng sẽ gây sự chú ý của núi Nga Mi, đến lúc đó có thể để hắn đại diện cho Đại Hạ tham gia thi đấu của một trăm nước, làm rạng danh Đại Hạ, chuyện này có ý nghĩa hơn việc hắn làm phó viện trưởng”, Hàn Khánh Khiêm đề nghị.
Lời này làm Trần Diệm bừng tỉnh, ông ấy nói: “Đúng vậy, sao ta lại quên một chuyện lớn thế chứ, từ trước đến nay trong cuộc so tài của trăm nước, Đại Hạ dường như đều là đệm lót của họ, lần này có Dương Ân tham gia, không nói có thể đứng nhất, tiến vào top mười cũng không khó”.
Dương Ân ở một bên nghe mà không hiểu gì, hắn không biết họ đang nói đến chuyện gì.
Ngay sau đó, Hàn Khánh Khiêm giải thích với Dương Ân: “Thật ra cuộc so tài của một trăm nước mới là chỗ để núi Nga Mi tuyển chọn đệ tử, do thế lực trấn quốc núi Nga Mi tổ chức, nó cũng diễn ra mỗi ba năm. Ai có màn thể hiện xuất sắc trong cuộc thi thì có thể trở thành đệ tử chính thức của nội môn, cuộc thi của học viện chẳng qua chỉ là tuyển chọn bước đầu của núi Nga Mi, chỉ có thể chắc chắn trở thành đệ tử ngoại môn”.
“Nói cách khác, Đại Hạ chúng ta cùng so tài với thiên tài của một trăm nước khác do Nga Mi quản lý à?”, Dương Ân hỏi.
“Đúng thế, thiên tài biểu hiện xuất sắc thì sẽ là một thành viên của giới siêu phàm, theo đuổi võ thuật đỉnh cao và con đường trường sinh!”, Trần Diệm gật đầu đáp.