Một người hỏi một người trả lời, mặt trời dần xuống núi.
Khoảng cách hai người khá gần nhưng biểu cảm lại khác hoàn toàn, một người buồn sầu, còn một người thì nở nụ cười dịu dàng.
“Cuối cùng ta cũng biết tại sao ngươi lại thích cô ta”, Đường Hiểu Hàm khẽ hít sâu rồi nói.
Dương Ân không ngờ mình lại bị Đường Hiểu Hàm đưa vào tròng nói hết tâm sự cho nàng ta. Hắn thẳng thắn nói: “Công chúa Hiểu Hàm, ngươi xinh đẹp, dễ thương như vậy, ai cưới ngươi đều sẽ rất hạnh phúc, là do Dương Ân không có phúc đức này”.
“Ngươi không cần an ủi ta đâu, ta không yếu đuối như thế”, Đường Hiểu Hàm đè nén khó chịu trong lòng xuống, ngừng một chốc nàng ta nói: “Ta có thể gặp cô ta không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì cô ta đâu, chỉ tò mò muốn biết cô ta là cô gái thế nào thôi”.
Dương Ân buông tay khẽ thở dài nói: “Nếu cô ấy ở Vương thành thì ta sẽ dẫn cô ấy đến gặp ngươi, tiếc là cô ấy đã không còn ở Vương thành nữa”.
Đường Hiểu Hàm nhìn vẻ mặt khác thường của Dương Ân, lại hỏi: “Thế cô ta ở đâu?”
Dương Ân thành thật nói: “Cô ấy đã đi khỏi đây rồi, đi đến một nơi ta không biết, nhưng bọn ta có hẹn ước với nhau là trong ba năm, cô ấy sẽ quay về gặp ta. Bây giờ đã gần hai năm rồi, còn một năm nữa là bọn ta có thể gặp lại nhau rồi”, ngừng một chốc hắn nói: “Không còn sớm nữa, ta phải về đây”.
“Khoan đã!”, Đường Hiểu Hàm lên tiếng giữ hắn lại.
Tiếc là giờ Dương Ân đang mải tương tư nên không để ý đến kêu gọi của Đường Hiểu Hàm, hắn cứ thế bước đi.
Đường Hiểu Hàm nhìn bóng lưng Dương Ân, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, đến khi cung nữ thân cận của mình bước ra, nàng ta mới hoàn hồn lại.
“Công chúa, phò mã đã đi rồi!”, cung nữ nhỏ giọng nói.
Đường Hiểu Hàm ngồi xuống ghế, mấp máy môi nói: “Ta không còn cơ hội nữa!”
“Công chúa, người sao thế?”, cung nữ vội hỏi.
“Phò mã đã có người trong lòng, ta không còn cơ hội nữa rồi”, Đường Hiểu Hàm buồn bã nói.
Cung nữ nói: “Vậy cứ tiêu diệt người trong lòng hắn là được”.
“Không thể giết”.
“Chỉ cần công chúa ra lệnh thì quân cấm vệ sẽ giết cô ta”.
“Nói thì ngươi cũng không hiểu, phò mã thích cô ta, giết cô ta thì hắn sẽ càng ghét ta hơn”.
“Vậy làm cho phò mã thích người, vứt bỏ cô ta không phải được rồi sao?”
…
Dương Ân muốn nhanh chóng về nhà, nhưng vừa ra khỏi hoàng cung thì đã bị gọi lại.
Dương Ân nhìn lại thì thấy là Trần Diệm và Hàn Khánh Khiêm, hai người họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa vẫy tay với mình.
Dương Ân tò mò đi đến hỏi: “Muộn thế này rồi mà hai vị đại nhân còn định đi gặp Hoàng thượng à?”
“Bọn ta đang đợi ngươi đấy!”, Hàn Khánh Khiêm cười nói.
“Ồ, không biết hai vị đại nhân ở đây đợi ta có việc gì?”, Dương Ân ngạc nhiên hỏi.
“Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi nói chuyện!”, Trần Diệm nói với Dương Ân.
Dương Ân do dự một lúc rồi bước lên xe ngựa đi theo hai ông lão.
Sau khi Dương Ân lên xe, Trần Diệm chắp tay lại cười nói: “Trước tiên chúc mừng Dương Ân Bá tước trở thành thiên dược sư”.
Hàn Khánh Khiêm ngồi cạnh cũng nói: “Đúng là việc lớn nên chúc mừng”.
Dương Ân đáp lại: “Là ta gặp may thôi”.
“Trên đời này làm gì có chuyện gặp may chứ, sao không thấy hai lão già bọn ta gặp may trở thành thiên dược sư nhỉ!”, Trần Diệm cười nói.
Hàn Khánh Khiêm nói: “Đúng thế, Bá tước đừng khiêm tốn thế chứ”.
Dương Ân cười nói: “Hai vị đều là tiền bối của Dương Ân, đừng tâng bốc ta nữa!”, sau đó hắn nói tiếp: “Đã không còn sớm nữa, hai vị có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ta còn về ăn cơm nữa, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng”.
Trần Diệm và Hàn Khánh Khiêm đều câm nín, Dương Ân đường đường là vương giả, chẳng qua chỉ về trễ một chút thôi, thế mà người nhà cũng lo sao?
Rõ ràng là hắn không muốn nói chuyện với đám già họ mà.
“Thế ta nói thẳng…”, Trần Diệm nói, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn ngươi gia nhập vào học viện Hoàng gia”.
“Hửm… gia nhập với thân phận gì đây?”, Dương Ân ngập ngừng hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là thiên dược sư rồi, ta nhường lại vị trí phó viện trưởng của học viện cho ngươi”, Trần Diệm cũng rất có thành ý nhường lại chức vị cho Dương Ân.
Dương Ân vội vàng xua tay: “Chuyện này không được”.
“Thiếu Ân Bá tước, thảo dược trong học viện Hoàng gia nhiều hơn trong Dược Khố”, Hàn Khánh Khiêm nói.
“Đúng vậy, học viện Hoàng gia là nơi được triều đình xem trọng, đào tạo ra các nhân tài xuất sắc nhất, ngay cả Dược Vương Các cũng không dám đối đầu với học viện Hoàng gia, ngươi đến đó chắc chắn sẽ có được không ít lợi!”, Trần Diệm tiếp tục khuyên bảo.