Dương Ân đã không còn là một đứa trẻ lên ba, trải qua rất nhiều sự tôi luyện, hắn đã trở thành một người đàn ông giàu ý chí kiên cường và lòng hi sinh, trí tuệ ngày một trưởng thành, vốn không phải là người mà Mạnh Hà Lương có thể lừa dối được chỉ với hai ba câu nói.
Chuyện quân Man bao vây quân Trấn Man, hắn sớm đã biết rõ, nhưng hắn không hề ra mặt can thiệp, cũng không bận tâm.
Hắn đối với người của tộc Man di đã có chút hiểu biết, bọn họ nói thế nào thì sẽ làm thế nấy, chuyện đã đồng ý với hắn thì sẽ không đổi ý, nếu như tộc Man làm trái lại lời hứa, tàn sát mười mấy vạn người của quân Trấn Man, vậy thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không để cho tộc Man di sống yên thân đâu.
Hắn tin rằng người của tộc Man di cũng biết được sự lợi hại của hắn, hắn có năng lực làm được điều này.
Chính vì nghĩ như vậy nên hắn mới an tâm bình tĩnh ở lại đây tu luyện.
Bất kể là loại kết cục nào thì đều ổn cả, hắn thề nhất định phải trở về Vương thành, vậy thì phải xem là vinh quang trở về hay là liều chết quay về.
Bây giờ, xem ra tộc Man di vẫn đang giữ lời hứa của mình, đồng thời Đại Hạ cũng bắt đầu hoảng loạn rồi.
Mạnh Hà Lương và những người khác đến đây tìm hắn là thể thấy được quân Man đang gây áp lực vô cùng lớn cho Đại Hạ.
Mạnh Hà Lương nói đến khô cả họng cũng vô dụng thôi, điều mà Dương Ân muốn không chỉ muốn khôi phục chức quan, mà còn có tất cả họa nạn mà nhà họ Dương đã phải gánh chịu, tất cả sự đả kích mà hắn đã chịu, làm sao người khác hiểu rõ được. Nhất là người đệ đệ tài năng đã đỗ Trạng nguyên của hắn, đệ ấy còn chưa kịp thực hiện hoài bão của bản thân mà đã bị ép phải từ quan đi tha hương, những loại thống khổ đó càng khiến cho Dương Ân đau đớn đến tận xương tuỷ.
Người huynh đệ như thủ túc trở nên như thế vì hắn nên hắn muốn mang người huynh đệ đó của mình quay về, đồng thời còn muốn cho người huynh đệ của mình một tiền đồ như gấm.
Mạnh Hà Lương không có cách nào thuyết phục được Dương Ân, chỉ có thể nhanh chóng trở về Vương thành, đem yêu cầu của Dương Ân bẩm báo lại cho Hoàng thượng biết, để ông ta định đoạt.
Hoàng thượng không chút mảy may suy nghĩ, lập tức tuyên bố phóng thích phu phụ Dương Trấn Nam, đồng thời phong cho Dương Ân làm Khâm sai đại thần, tấn chức trung tướng, vinh quang bước lên chức vị Bá tước, đại diện cho Đại Hạ kí hiệp ước nghị hòa với tộc Man di.
Đạo thánh chỉ này được đưa đến dãy núi Lang Yên với tốc độ ra roi thúc ngựa, do chính Mạnh Hà Lương tuyên đọc cho Dương Ân.
Sau khi nghe xong thánh chỉ, Dương Ân mới nở nụ cười hài lòng, hắn hơi cúi người tiếp thánh chỉ nói: “Tạ chủ long ân!”
Dương Ân tiếp chỉ như vậy, rõ ràng là đang xem thường triều đình, xem thường Hoàng thượng, nhưng Mạnh Hà Lương và những người khác đều không dám hó hé gì.
Dương Ân đang nắm thế chủ động, ngay cả tộc Man di cũng nghe lời hắn, nguyện ý nghị hòa trong mười năm với hắn. Chỉ riêng việc này đã là việc mà không phải bất cứ ai ở Đại Hạ này làm được, cho dù là chiến vương Tử thần từng sở hữu sức mạnh sát phạt mạnh nhất xưa nay cũng không có năng lực như vậy.
Nếu Dương Ân làm được, hắn có đủ tư cách để làm giá, xét cho cùng thì lúc này, triều đình đang phải nhìn sắc mặt của Dương Ân để làm việc mà.
Điều này tương đương với công cao lấn chủ, dễ khiến người ta đố kị nhưng Dương Ân đã không thèm quan tâm đến chuyện này nữa, hắn là một người từng ra vào chốn ngục tù, từng lên chiến trường, từng trải qua sinh tử, hà cớ gì phải sợ những tin đồn bịa đặt nói xấu sau lưng chứ?
Hắn đã cảm nhận rõ ràng, khi hắn sở hữu thực lực tuyệt đối thì cho dù là đương kim Hoàng thượng, ông ta cũng sẽ phải nhìn sắc mặt của hắn để hành sự.
Nếu như không phải hắn sinh ra ở Đại Hạ, còn lo lắng cho người nhà thì hắn đã không cần phải phí nhiều sức như vậy, hoàn toàn có thể rời xa quê hương để ẩn mình tu luyện, chờ đến một ngày nào đó, lực chiến đấu lên tới đỉnh cao vô song cái thế là có thể quay lại báo thù.
Hiện giờ, chức quan mà Đại Hạ ban cho hắn cũng khá tốt, trực tiếp ban tước vị Bá tước cho hắn. Tước vị đó chính là biểu tượng của quý tộc Đại Hạ, dù nhiều người có chức quan thì cũng chưa chắc đã có tước vị, nhất định phải là gia tộc có ba đời làm quan hoặc sau khi có đóng góp to lớn thì mới có thể có được phong tặng.
Cha của Dương Ân - Dương Trấn Nam, ban đầu vốn giữ chức Bá tước nhờ cha truyền con nối, đến đời hắn chỉ có thể giữ chức Tử tước cũng do cha truyền lại, đó có thể coi là biểu tượng của quý tộc Vương thành. Hiện giờ hắn đã trở thành Bá tước, có thể nói là không thua kém gì cha hắn.
Dương Ân cũng không có được đằng chân lân đằng đầu. Dù với công lao và thực lực của hắn thì muốn một chức Hầu tước cũng là chuyện không khó khăn gì, nhưng mọi việc phải tiến hành từng bước từng bước, chức quan này phải từ từ thăng lên, không được sốt ruột.
“Dương Ân... Bá tước, ngài xem chuyện nghị hòa nên làm thế nào đây ạ? Người của chúng ta đã sắp hết lương thực, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng cần bị quân Man giết, họ cũng sẽ bị chết đói mất!”, Mạnh Hà Lương nói.
“Được rồi, đi thôi!”, Dương Ân nói xong liền quay sang hướng khác gọi một tiếng, một mỹ nhân cưỡi một con ngựa Huyết Long xuất hiện, theo sau còn có một con rùa và một con hổ, tất cả đều toát ra khí tức yêu vương nồng đậm.
Mạnh Hà Lương trong lòng cảm thán: “Dương Ân thật sự đã làm nên trò trống rồi!”
Lúc trước, ông ta đã coi Dương Ân như người chết, trong lòng xem trọng Dương Nghĩa hơn, còn cảm thấy sau khi trải qua bao trắc trở, cuối cùng Dương Nghĩa cũng sẽ lại trở về, có thể đạt chức vị cao. Nhưng hiện giờ Dương Nghĩa vẫn chưa có động tĩnh gì thì Dương Ân đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi, hơn nữa thực lực đã đạt tới cấp bậc cao như vậy, thật khiến trong lòng ông ta hối hận không thôi! Nếu như lúc đó ở trong sơn ngục, ông ta chịu giúp Dương Ân một tay, hoặc không gây trở ngại cho Dương Ân thì có lẽ giờ đây hắn sẽ không xa cách với người thúc thúc là ông ta như vậy.
Dương Ân và Mộng Băng Tuyết cùng nhau cưỡi ngựa Huyết Long, chậm rãi đi về phía vị trí của quân Trấn Man.
Trong quân Trấn Man, rất nhiều tướng quân đã bị bắt, có thể nói cục diện hiện tại của họ như rắn mất đầu, lại bị tầng tầng lớp lớp quân Man bao vây, kẻ nào dám phá vòng vây lập tức sẽ bị giết ngay tại chỗ, không có chút lưu tình nể mặt.
Quân số của bọn họ không ít nhưng không có một bậc vương giả lớn mạnh trấn thủ thì không thể trực tiếp đối đầu với tộc Man di, chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại chỗ, chờ triều đình phái người tới cứu giúp.
“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, sao vẫn chưa có người tới cứu chúng ta nữa, lẽ nào triều đình đã mặc kệ chúng ta rồi sao?”
“Ta đói quá, ta phải đi tìm thứ gì đó để ăn, nếu không ta sẽ chết mất!”
“Chi bằng liều với đám người Man di kia đi, có thể giết được một tên thì giết một tên, giết được hai tên thì mình lời rồi!”