Thân thể của Dương Ân đã trải qua rất nhiều lần trui rèn để đạt tới trình độ võ thể không tỳ vết, lại từng chịu đan kiếp sét đánh, đã mạnh mẽ đến mức khó mà có thể tưởng tượng được. Nếu như hắn vận dụng huyền khí, thì ngay cả vương giả cao cấp hắn cũng có thể đánh bại được, hôm nay cho dù không sử dụng huyền khí thì hắn cũng dư sức đánh bại một vương giả sơ cấp, vì vậy hắn vô cùng tự tin, rất xem thường Hô Diên Sĩ Lang.
Bang!
Một quyền xoáy của hắn mạnh đến mức khiến cho cả một tảng đá lớn bị nghiền thành bột, con mãnh hổ bị quật ngã ngay tại chỗ, khó mà vùng vẫy được nữa.
Một quyền này ước chừng đã đạt tới ba trăm đỉnh lực, thế mà còn chưa phải là năng lực cực hạn của Dương Ân. Hô Diên Sĩ Lang đã dùng tới Man kình tầng 3 vô cùng đáng sợ, thế mà một quyền đánh ra cũng chỉ đạt tới hai trăm năm mươi đỉnh lực, còn cách xa sức mạnh của Dương Ân, chênh lệch này khó mà có thể rút ngắn được, chỉ riêng chuyện này cũng đủ để khiến cho Hô Diên Sĩ Lang đại bại.
Dương Ân duỗi tay, thẳng thừng nói: "Đánh xong rồi!"
Hắn cũng không để ý đến Hô Diên Sĩ Lang nữa, quay người lại cưỡi con ngựa Huyết Long của mình với Mộng Băng Tuyết một lần nữa, sau hắn còn nói: "Con ngựa kia và cung Trụy Nguyệt trên lưng ta đều là chiến lợi phẩm của ta, còn chiến giáp trên người của ngươi thì ngươi cứ giữ lấy, xem như là một chút lễ ra mắt của ta".
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía mặt trời lặn cùng với Mộng Băng Tuyết.
Nắng chiều đã sắp tắt, nắng chiếu lên trên bóng dáng cao ngạo của hắn tạo nên một phong cảnh rất đặc biệt, vừa đẹp đẽ lại hết sức kinh động lòng người.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc định thần lại, lạnh nhạt nói với những người xung quanh, sau một lúc dừng lại, cô ta lại nói với Hoàng Phủ La Trung: "Để ngựa của huynh lại đi, chúng ta cũng không thể thua không dậy nổi đúng không?"
Hoàng Phủ La Trung còn có thể nói gì được nữa, ba người bọn họ đã đại bại, đành phải chấp nhận hiện thực này.
Thật may là bọn họ đã không đánh cược cả cái mạng của mình!
Hoàng Phủ Minh Ngọc sai người đến kéo con ngựa Xích Thố hoang dã đã bị thương, đi theo hướng của Dương Ân đến núi Man thần.
Còn lại một trăm thiếu niên người Man cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bọn họ, không tiếp tục đi cùng nữa.
Thật lâu sau, Hô Diên Sĩ Lang mới từ trên mặt đất đứng lên, phun ra một ngụm máu nói: "Ta bại trận rồi!"
Thật đáng tiếc, Dương Ân đã đi xa nên không thể nghe thấy những gì mà hắn ta nói.
“Tên đó không phải là người!”, Thạch Lợi Cách không khỏi mắng.
“Đúng vậy, ít nhất thì ta không tin hắn là người Đại Hạ”, Hoàng Phủ La Trung gật đầu nói.
...
Khi màn đêm dần buông xuống, trên đồng cỏ có những cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất rõ rệt.
Nhóm của Dương Ân cũng không vội vã đến núi Man thần, bọn họ không bay tới đó, chỉ đi đường bộ, cho nên cần ít nhất một ngày mới có thể tới đó được.
Họ khởi hành vào buổi trưa, sau đó bị Hoàng Phủ La Trung, Thạch Lợi Cách và Hô Diên Sĩ Lang giữ lại cho đến tối, cho nên họ không thể tiếp tục đi tới núi Man thần được nữa. Họ phải cắm trại nghỉ ngơi một đêm, sau đó đi tiếp vào sáng sớm ngày mai.
Chuyến này bọn họ đi khoảng ba mươi người, ngay ngắn sắp xếp dựng lên một cái lều, sau đó tìm tới không ít củi khô nhóm lửa, nướng thịt dê lên ăn.
Ai cũng mang theo rượu sữa ngựa, nhưng cũng không mời công chúa uống trước mà lại rối rít mời Dương Ân uống trước.
Dương Ân sững sờ một lúc, sau đó nhìn sang Hoàng Phủ Minh Ngọc đang ngồi cạnh đống lửa, hắn hoàn toàn không hiểu những người Man này đang có ý gì.
Mời rượu không phải là mỗi người cầm rượu mới mời lẫn nhau sao, sao bọn họ lại mang rượu mình đang uống dở mời hắn uống, làm như vậy thật có chút không lịch sự.
"Đây là thói quen mời rượu của người tộc ta, điều đó có nghĩa là bọn ta sẵn sàng chia sẻ rượu và thức ăn với ngươi, coi ngươi như một người bạn hoặc một người dũng sĩ như bọn ta. Nếu như ngươi không nhận rượu của bọn họ, điều đó cũng xem như là ngươi không muốn làm bạn với bọn họ, không cần bọn họ, bọn họ sẽ rất thương tâm khổ sở, cũng sẽ vạch rõ ranh giới với ngươi", Hoàng Phủ Minh Ngọc giải thích.
“Thì ra là vậy!”, Dương Ân chợt đáp một tiếng, lần lượt cầm lấy rượu mà mọi người mời, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả mọi người ở đây đều đưa cho hắn rượu sữa ngựa, hắn không từ chối bất kỳ ai, túi nào cũng uống một ngụm lớn.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Minh Ngọc cũng cầm một túi rượu sữa ngựa đưa cho hắn, hắn sững sờ hỏi: "Ngươi cũng muốn uống sao?"
Nếu đều là đàn ông thì Dương Ân có thể không ngại, nhưng người trước mặt là phụ nữ, hắn không thể không chần chờ một chút.
“Sao, ngươi coi thường ta sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hất cằm, cao ngạo hỏi.
Dương Ân khẽ lắc đầu, nắm lấy túi rượu của Hoàng Phủ Minh Ngọc, uống một ngụm lớn cạn sạch, còn tự hào cầm túi rượu lên lắc lắc: "Thế này đã đủ thành ý rồi chứ!"
Hoàng Phủ Minh Ngọc trợn tròn mắt khi thấy Dương Ân làm như vậy.
Những người khác đều lớn tiếng hô lên: "Được!"
Ngay sau đó là những tràng pháo tay vang lên, khí thế hừng hực.
"Nhìn cái gì, không phải ngươi bảo ta uống rượu sao? Bây giờ ta uống cạn rồi ngươi lại cảm thấy tiếc à?", Dương Ân nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc đang sững sờ nói.
"Không... không phải, ngươi uống xong rượu của ta, thì ngươi phải cưới ta!", Hoàng Phủ Minh Ngọc ngơ ngác nói.
“Phụt!”, Dương Ân mới vừa uống thêm một ngụm rượu, nghe vậy liền đột nhiên ngã ngửa, phun hết ngụm rượu vừa uống ra ngoài.
...