Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần)

Phía Đông dần hửng sáng, mặt trời đã ló dạng.

Dương Ân vươn vai tỉnh lại thì nhận ra cơ thể của mình không giống hôm qua. Cánh tay đã bị gãy cùng bộ phận bị đánh trọng thương kia giờ đã chẳng còn đau nữa.

Hắn nghi hoặc nhìn cơ thể mình, rồi lại cảm nhận tình hình một lần nữa. Hắn vung thử cánh tay, đúng là không đau chút nào, mà còn cảm giác tràn đầy năng lượng nữa, giống như số năng lượng bị mất kia đã quay lại vậy.

“Chuyện… Chuyện này là sao đây?”, Dương Ân kinh ngạc.

Tối qua, hắn đã mơ một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy mình và chúng tiên nữ cùng nhau tắm trong linh tuyền, sau đó hắn còn song tu, song phi với bọn họ, gặp rất nhiều tiên thuật kỳ lạ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là mơ thôi mà?

Nhưng tại sao tỉnh lại mà cơ thể lại phục hồi nguyên trạng rồi, giống như là mơ vậy.

“Ta thật sự không phải đang nằm mơ sao?”, Dương Ân tự tát vào mặt một cái, cảm nhận được đau đớn, xác định bản thân không nằm mơ.

Sau đó, hắn ngồi dậy, đang định vận hành Nạp Khí Chiến quyết gia truyền của Dương gia thì trong đầu cứ hiện lên năm chữ “Thái Thượng Cửu Huyền quyết”, sau đó một khẩu quyết huyền ảo cứ thế xuất hiện, khiến hắn dùng khẩu quyết đó để nạp khí.

Dương Ân nhanh chóng cảm ứng được có một chút sức mạnh ở trong 12 kinh mạch chui vào đan điền, khiến hắn cảm nhận được dòng sức mạnh ấm áp của đan điền, thật sự thoải mái vô cùng.

Dương Ân vui vẻ hẳn lên: “Bản Tử tước quả nhiên là may mắn được ông trời ban phát cho mà. Nằm mơ thôi mà cơ thể cũng khỏe lại, tốt quá đi mất”.

Dương Ân chui ra khỏi hang, sau đó vận động tứ chi. Khi xác nhận bản thân thật sự không sao, hắn mới thu lại toàn bộ cảm xúc kích động của mình.

“Đan điền của ta đã hồi phục, nhưng huyền khí không nhiều, còn không bằng võ binh bình thường, cách cảnh giới ban đầu rất xa, phải nhanh chóng tu luyện huyền khí thôi. Phải có võ lực thì mới không bị người khác lăng nhục”, Dương Ân âm thầm lập lời thề.

Sau đó, hắn lại nghĩ: “Cái Thái Thượng Cửu Huyền quyết đó còn huyền diệu hơn cả chiến quyết của nhà họ Dương ta, nhưng theo lời khẩu quyết này thì cần tập hợp chín loại huyền tinh khí phương hiếm có trên đời để chuyển hóa thành Vô Thượng Huyền quyết. Hiện giờ ta chỉ có thể tu luyện bài nhập môn, nên luyện Huyền quyết này hay tiếp tục luyện chiến quyết của nhà họ Dương bây giờ?”

Ban nãy Dương Ân chỉ mới vận hành một vòng tiểu chu thiên của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhưng đã biết Thái Thượng Cửu Huyền quyết này bất phàm, khiến hắn lâm vào tình thế khó xử.

Khi hắn nghe được tiếng đám gác tù mắng chửi ngục nô ở phía không xa kia, hắn mới hồi thần lại, vội vàng cầm xà beng trong hang rồi đi đào đá.

Trước khi đi, hắn cũng không quên nói với con chó nhỏ màu đen đang nằm đó: “Tiểu Hắc, hôm nay tao mà đào được 25 cân đá Xích Cương thì sẽ đổi được một bát thịt, tao sẽ chia cho mày một nửa”.

Dương Ân vừa nghiêm túc đào đá vừa suy nghĩ xem vận may của mình đến từ đâu, cuối cùng mới nhận ra quả hạnh nhân buộc ở eo đã biến mất.

“À, hạnh nhân, chắc chắn là hạnh nhân rồi! Tối qua cảm giác như đang cùng hưởng yến tiệc với các tiên nữ, mà yến tiệc là giả, nhưng hạnh nhân không thể là giả được. Giờ không thấy quả hạnh nhân đâu, mà cơ thể ta đã khỏe lại, chắc chắn có liên quan đến nó!”, Dương Ân chắc nịch khẳng định.

Rốt cuộc hạnh nhân chui vào bụng hắn kiểu gì nhỉ?

Chắc chắn không phải là hắn mộng du mà nuốt nó vào rồi, càng không phải là nó tự nhảy vào bụng hắn được. Vậy chỉ có một khả năng là có ai đã nhét viên hạnh nhân này vào để hắn nuốt xuống.

Nhưng tất cả chuyện này đều rất mơ hồ, mà trong ngục thì ai lại làm vậy với hắn được chứ?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Dương Ân nghĩ đến Tiểu Hắc. Hạnh nhân vốn do Tiểu Hắc mang đến từ một nơi nào đó, mà tối qua nó nằm cạnh hắn, vậy tất cả đều liên quan đến Tiểu Hắc.

Dương Ân nhớ đến lúc đào Tiểu Hắc ra thì có một chút khói bốc lên. Sắc mặt hắn trở nên phức tạp: “Tiểu Hắc có linh tính, chắc chắn lai lịch không tầm thường!”

Dương Ân cũng không nghĩ mãi về chuyện này. Bây giờ việc gấp hơn là phải trân trọng hiện tại, mau chóng phục hồi lại sức mạnh đã.

Hắn bạt mạng đào đá, 12 kinh mạch bên trong cơ thể có một chút năng lượng đang lưu động, khiến hắn có thêm không ít sức lực. Hắn càng không ngừng đào đá thì càng cảm thấy sức mạnh của mình là vô hạn, khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Nửa ngày trôi qua, lực hai tay của hắn ngày một lớn, hắn đào bay một viên nham thạch lớn, kinh mạch bên trong cơ thể dao động mạnh, đan điền thì cắn nuốt nạp khí, sức mạnh cứ không ngừng nâng cao.

12 kinh mạch khí đãng như âm, từng đợt sức mạnh bên trong 12 kinh mạch đang không ngừng rung chuyển, giống như đang gõ theo nhịp trống mà xao động không ngừng, cuối cùng lại quay về trung tâm đan điền, hình thành một huyền khí màu trắng thuần, huyền diệu vô cùng.

Đây chính là dấu hiệu của việc đạt đến cảnh giới võ binh sơ cấp.

Võ binh chỉ là cảnh giới thấp nhất của võ giả, nhưng võ binh lại phân thành các cảnh giới nhỏ là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Sau khi đột phá bốn cảnh giới nhỏ này thì mới được tiến đến cảnh giới mới khác.

Khí đãng như âm là võ binh sơ cấp, đồng thời có thể sở hữu từ một đến bốn thạch lực.

Lần đầu khí đãng như âm của Dương Ân có nghĩa là hắn có được một thạch lực. Khi hắn có hai thạch lực, thì sẽ dẫn đến lần kinh mạch rung chuyển thứ hai, rồi cứ thế tiếp diễn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!