Bên ngoài hố máu có rất nhiều lính gác ngục đang tụ tập, chúng đang tranh cãi nảy lửa vì Vạn Lam Hinh.
Một số lính gác ngục muốn lập tức xuống dưới để giúp đỡ Vạn Lam Hinh, một số lính gác ngục lại khuyên can không nên xuống. Bên nóng lòng muốn xuống hố máu là thân cận của Vạn Thiên Long, là cai ngục của khu 1, Trương Hùng, làm nòng cốt. Bên phản đối thì do Liệt Tử Anh dẫn đầu. Mỗi bên một câu, đấu khẩu gay gắt.
Trương Hùng là một người đàn ông thô kệch, cao to, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn là biết rất có sức mạnh. Ông ta cưỡi một con ngưu yêu, tay cầm đinh ba sừng trâu, mặc giáp chiến, sát khí đằng đằng, vô cùng mạnh mẽ. Ông ta hét lên với Liệt Tử Anh: “Ngươi tránh ra ngay, nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.
Liệt Tử Anh vênh váo nhìn Trương Hùng, không chút yếu thế trả lời: “Trương Hùng, ông đừng ngang ngược. Ta còn quan tâm Lam Hinh hơn ông, nhưng cái nơi huyết sát này đã liên tục lấy mạng của hai vị trưởng ngục rồi. Ông tự đi vào trong không ai cản, nhưng muốn mang người theo vào thì không phải ông tự quyết định là được”.
“Thế mà ngươi cũng dám mở miệng ra nói thích đại tiểu thư. Ta thấy ngươi là một tên cặn bã, chẳng trách mà đại tiểu thư không thích ngươi!”, Trương Hùng trả đũa. Ông ta ngừng một lát lại nói: “Hôm nay, kể cả phó ngục Liệt Phong ở đây cũng không ngăn được ta đâu”.
Trương Hùng mang mười mấy thú cưỡi xông về phía hố máu, Liệt Tử Anh và những người khác đã nghênh trận chờ sẵn, chuẩn bị sống mái với Trương Hùng.
Trương Hùng chính là cao thủ thứ tư ở trong nhà ngục này, nếu không thì sao gánh nổi chức cai ngục khu 1. Đinh ba sừng trâu trong tay ông ta phóng ra ánh sáng dữ dội, bao quanh một sức mạnh bén nhọn đâm thẳng về phía Liệt Tử Anh.
Thực lực của Liệt Tử Anh không yếu, nhưng so với Trương Hùng thì còn kém xa. Thấy Trương Hùng hung tợn như thế lao đến, gã ta vội tránh sang bên cạnh.
Những kẻ khác xông lên đánh cũng bị đinh ba sừng trâu mạnh mẽ phản công đến nỗi rơi cả vũ khí. Thật khó mà ngăn cản được bước chân của Trương Hùng. Nếu ông ta thật sự đại khai sát giới thì chúng chỉ còn đường chết là cái chắc.
Khi Trương Hùng đem người xông tới trước miệng hố thì có một bóng người lao tới, lão ta bay vút lên trời, tung thân trong không trung, thế kiếm mạnh mẽ chém xuống Trương Hùng.
Trương Hùng cũng phản ứng cực nhanh, lập tức giơ đinh ba sừng trâu lên chặn lại.
Ting tang!
Trong cuộc giao chiến giữa những chiến binh, âm thanh giòn giã vang lên, tia lửa bay tứ tung.
Trương Hùng bị một kiếm này đè xuống suýt nữa bị ngã khỏi lưng ngưu yêu, đủ để thấy thực lực của người vừa tới mạnh thế nào.
“Trương Hùng, ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta sao?”, Liệt Phong đáp xuống mặt đất, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
Trương Hùng cau mày: “Phó ngục, ta chỉ quan tâm đến an nguy của đại tiểu thư”.
“Đứa trẻ Lam Hinh này quá hấp tấp, lẽ nào ngươi cũng hấp tấp theo nó. Bây giờ ngươi gánh trọng trách canh giữ khu 1. Ở đó đều là trọng phạm, nếu để chúng trốn thoát thì tội của ngươi không nhỏ đâu!”, Liệt Phong lạnh lùng nói.
“Lẽ nào cứ mở mắt nhìn Lam Hinh gặp nạn sao? Ông làm được, ta không làm được!”, Trương Hùng tranh cãi nói.
“Nếu đã như vậy thì một mình ngươi vào, không cho phép đem theo ai cùng chết”, Liệt Phong lạnh lùng nói.
“Được, một mình ta vào!”, Trương Hùng do dự một lát, sau đó quay đầu nhìn những người khác nói: “Các ngươi quay về trước, ta nhất định sẽ cứu đại tiểu thư bình an trở về”.
Nói xong, Trương Hùng một mình đi vào trong hố máu.
Liệt Phong nhìn Trương Hùng đi vào hố thì thầm cười lạnh: “Thật sự cho rằng ngươi có thể so được với Vạn Thiên Long và Triệu Trường Đao sao? Quá ngây thơ!”
“Cha, làm như vậy không hợp quy định chứ?”, Liệt Tử Anh tiến lên nói.
“Kệ ông ta đi. Ông ta cũng một lòng trung thành, chúng ta không thể khiến ông ta lạnh lòng. Các ngươi canh giữ ở đây thật chặt cho ta. Không bao lâu nữa, triều đình sẽ phái người đến trấn áp nơi này. Chỉ hi vọng, trong thời gian này sẽ không xuất hiện chuyện lạ nào nữa”, Liệt Phong nhìn Liệt Tử Anh và đám người có mặt dặn dò.
Trương Hùng đi vào trong hố máu cũng bị huyết sát tấn công như những người khác. May mà ông ta đã sớm chuẩn bị, trong miệng ngậm một viên thuốc tinh thần, bảo vệ tâm thần của mình, tránh bị tà ma xâm nhập.
Trương Hùng xông tới rất nhanh, không hề chậm trễ chút nào, không lâu sau thì đã tới chỗ Vạn Lam Hinh đang ngồi. Khi nhìn thấy Vạn Lam Hinh bình an vô sự. Trái tim của ông ta mới buông lỏng, ông ta nói: “Đại tiểu thư, cháu đi với ta, nơi này không nên ở lâu”.