Tại lều nguyên soái.
Phần Thiên Hùng, Hứa Đình Hoằng, Tào Kiến Đạt, Nam Tề Tần, Phùng Đề Sâm, Thai Thụy, hoa hồng Tử Thần và các tướng lĩnh đã tập trung đông đủ, Nghiêm Mân An và Phù Vinh là hai vị trung tướng đã ngã xuống trong trận đại chiến.
Dương Ân nghe thấy lệnh triệu tập thì đến như đã hẹn.
Sau khi những tướng lĩnh này nhìn thấy Dương Ân thì vẻ mặt đều mang theo nét cười, duy chỉ có Phùng Đề Sâm như ăn phải con ruồi, quay đầu đi không để ý tới Dương Ân.
“Tham khến các vị tướng quân”, Dương Ân lễ độ chào hỏi.
“Đại công thần của chúng ta tới rồi, không cần đa lễ”, Phần Thiên Hùng nhiệt tình nói, sau đó ông ta nói thẳng vào vấn đề: “Dương Ân, lần này ngươi lập công đầu. Ta chuẩn bị bẩm báo triều đình, thăng chức cho ngươi là tướng quân hộ quân, thăng quan 3 cấp, ngươi thấy thế nào?”
Tướng quân hộ quân là chức vị còn cao hơn nửa cấp so với võ quan tam phẩm và thiên tướng bình thường. Thấp hơn 1 cấp so với trung tướng. Tốc độ thăng chức này có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Tướng quân hộ quân trẻ như vậy chính là người trẻ nhất từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay.
“Mọi chuyện xin nghe theo chủ ý của nguyên soái”, Dương Ân cũng không có dị nghị gì quá lớn, nhưng sau đó hắn vẫn muốn nói rõ vấn đề: “Dương Ân từng là thân mang tội, đến giờ lập được chút quân công, cũng chỉ sợ là triều đình không sẵn lòng để Dương Ân thăng chức đâu ạ”.
Dương Ân nói như vậy thì Phùng Đề Sâm cũng nhảy ra nói: “Đúng vậy, Dương Ân là thân mang tội. Cho dù lập công cũng không thể thăng chức như vậy, thuộc hạ thấy vẫn để hắn thăng chức thành tướng quân hữu thiên là được rồi”.
Dương Ân liếc nhìn Phùng Đề Sâm, khiến ông ta hơi lo lắng. Không biết vì sao Dương Ân đã tạo cho ông ta một áp lực vô hình khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ. Cho dù đối diện với Phần Thiên Hùng thì ông ta cũng không có cảm xúc như thế.
Những tướng quân khác cũng đều im lặng. Vấn đề của Dương Ân quả thật có chút phức tạp. Đây cũng là mục đích mà họ muốn gọi Dương Ân đến thương lượng.
“Ở trong quân, có công thì thưởng có tội thì phạt. Triều đình cũng vậy. Thuộc hạ nghĩ vấn đề của Dương Ân cũng không phải chuyện lớn, nghĩ tới chiến vương Tử Thần năm đó cũng vậy. Mà tới giờ, triều đình còn phong ông ta thành đô thống hộ quốc, quan nhất phẩm đó thôi”, Hứa Đình Hoằng nói.
“Thuộc hạ đồng ý, Hứa tướng quân nói không sai”, Tào Kiến Đạt phụ họa nói.
“Đúng đúng, nếu Dương Ân không được phong làm tướng quân hộ quân thì còn thiên lý sao?”, Nam Tề Tần nói.
Thai Thụy thì không phát biểu ý kiến gì, hoa hồng Tử Thần cũng không mở lời, nhưng biểu hiện của họ thì gần như công nhận lời nói của mấy vị tướng quân, khiến Phùng Đề Sâm lẻ loi.
Sắc mặt Phùng Đề Sâm vô cùng khó coi, dứt khoát không nói thêm nửa câu.
“Được, nếu mọi người đã không còn vấn đề gì thì ta sẽ báo lên như thế. Tin là không bao lâu, Dương Ân sẽ là một vị tướng quân thực thụ, tương lai không thể bị giới hạn!”, Phần Thiên Hùng đập bàn nói, sau đó, ông ta lại hỏi Dương Ân: “Dương Ân, theo quy tắc trong quân thì ngươi có thể được lĩnh binh khí cấp vương và kỹ thuật chiến cấp vương, mỗi loại một phần, còn có điểm quân công vô hạn. Sau này, ngươi cần đồ gì thì chỉ trong phạm vi hợp lý đều có thể tự đến lấy. Đây là đặc quyền giành cho công đầu của ngươi. Ngươi có yêu cầu gì không?”
Phần Thiên Hùng coi như cũng cho Dương Ân đủ mặt mũi. Ưu đãi như thế chỉ có trung tướng mới được hưởng, còn những tướng lĩnh khác đều không có đặc quyền như thế.
Dương Ân cười nói: “Ta không có yêu cầu gì, nhưng ta có một chuyện muốn thương lượng cùng các vị tướng quân. Gần đây ta đi theo sư tôn tu hành, đối với thuật luyện đan cũng có một số trải nghiệm tâm đắc cho nên đã luyện chế được một lô đan trị thương, tin là trong quân đang thiếu, không biết trong quân có thể lấy gì ra để trao đổi với ta không?”
“Có bao nhiêu đan trị thương?”, Phần Thiên Hùng hỏi.
“Cũng không nhiều lắm, khoảng 1, 2 ngàn viên. Nếu có đủ dược liệu thì làm 10 ngàn viên cũng không phải là chuyện khó”, Dương Ân đáp lời.
“Nguyên soái chắc chắn là cần rồi, đáp ứng nhu cầu cần thiết”, Tào Kiến Đạt lập tức nói.
“Đúng vậy, tới giờ trong quân có rất nhiều binh sĩ bị thương nặng, nếu không kịp thời cứu chữa thì chắc chắn sẽ chết rất nhiều, thậm chí sẽ tạo thành bệnh dịch, ảnh hưởng cực lớn”, Nam Tề Tần gật đầu nói.
“Được, chúng ta cần những đan trị thương này. Chúng ta dùng huyền linh thạch để mua”, Phần Thiên Hùng nói, sau đó ông ta lại nói: “Nếu quân ta cần 10 ngàn viên đan trị thương thì ngươi định giao dịch thế nào?”
Dương Ân suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong quân sẽ phụ trách toàn bộ dược liệu, ngoài ra có thể cho ta thêm một ít huyền linh thạch thì trong 7 ngày là có thể luyện ra”.
“Nhanh vậy à!”, các tướng đều kinh ngạc nói.
10 ngàn viên đan trị thương, đây chính là một vụ làm ăn lớn. Cho dù là luyện dược sư ở vương thành cũng phải cần 2, 3 tháng mới giao được. Hơn nữa còn là mấy luyện dược sư cùng nhận đơn mới làm xong. Một luyện dược sư luyện chế thì chắc phải cần nửa năm không ngủ ngày đêm thì mới có thể hoàn thành đơn hàng.
“Đương nhiên, ngoài ra ta sẽ phối hợp một số nước thuốc trị thương. Đây là phần tặng thêm, có hiệu quả đặc biệt đối với những binh sĩ bị thương nhẹ. Nhưng cần họ tới quân đoàn Tử Thần bọn ta để lấy”, Dương Ân lại nói.
Hắn luyện chế đan dược thì không thể cung cấp miễn phí cho quân đội. Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, hắn cũng không muốn làm người tồi tệ, có thể tặng thêm nước thuốc đã là ưu đãi lớn nhất mà hắn có thể làm rồi. Dù sao, đây cũng không thuộc về công việc của hắn.
“Được, thành giao. Ta sẽ bảo người mang dược liệu đến chỗ ngươi. Ngoài ra sẽ bảo người đi thu thập, thảo dược của đan dược trị thương rất dễ tìm”, Phần Thiên Hùng vui mừng nói.
Có số đan trị thương này, ông ta bỏ ra nhiều hơn nữa cũng không sao. Chỉ cần có thể cứu chữa những binh sĩ kia thì uy danh trong quân của ông ta sẽ không thể bị lung lay. Đây chính là chuyện mà một thống soái như ông ta cần làm.
Lúc này, hoa hồng Tử Thần mới lên tiếng: “Nguyên soái, xin hãy giao chức đoàn trưởng quân đoàn Tử Thần cho Dương Ân. Hắn là người thích hợp nhất với vị trí này”.
Lời nói của nàng ta đã khiến những tướng lĩnh khác đều phải sững sờ.