Nó thật sự chỉ muốn bổ nhào vào lòng Dương Ân mà hít lấy hơi ấm. Nó không chỉ cảm thấy lạnh trên thân thể mà chủ yếu là cả ngày bị nhiều sói băng như thế nhìn chằm chằm khiến toàn thân không tự nhiên, lại không dễ chạy khắp nơi nên thật sự là quá ấm ức.
“Thật là một con hổ vô liêm sỉ mà”, Dương Ân hung ác đá mạnh cho hổ Hỏa Vân một cái.
Hổ Hỏa Vân chẳng hề xấu hổ nói: “Chủ nhân nói phải ạ, mà chúng ta sẽ rời khỏi đây sao ạ?”
“Chúng ta sẽ đi, nhưng ngươi thì ở lại đây đợi Tiểu Hắc tỉnh lại rồi tính tiếp. Ta cần nhanh chóng quay lại, nên không mang theo ngươi nữa”, Dương Ân do dự một lát thì nói.
Hắn càng ngày càng cảm thấy hoang mang, mí mắt cứ giật giật. Hắn bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại quân đội xem tình hình thế nào.
“Đừng mà chủ nhân, ta nhất định sẽ trung thành hầu hạ ngài, làm một con thú cưỡi anh minh thần võ, ngài đưa ta đi cùng đi”, hổ Hỏa Vân trông như muốn khóc.
Nó thật sự không muốn ở cái nơi có hàng chục ngàn con sói thế này. Nó cũng là vương của loài thú, nhưng cũng không địch nổi nhiều sói yêu như thế, chỉ đành chịu phận bị bắt nạt.
“Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của ngươi kìa. Ta đã nói với đại nhân sói băng rồi, để ngươi yên tâm ở lại đây, đợi Tiểu Hắc hồi phục thì cũng có chỗ cần đến ngươi”, Dương Ân nói xong thì cũng không quan tâm hổ Hỏa Vân nữa mà mang theo Mộng Băng Tuyết và rùa vân bạc nhanh chóng quay trở về quân trấn Man.
Chặng đời rời khỏi đây rất xa, nếu đi bộ thì ít nhất cũng phải mấy ngày mới trở về đến nơi, nhưng họ dốc sức phi hành nên đã rút ngắn rất nhiều thời gian.
“Cháu rùa, chúng ta đi!”, Dương Ân đứng trên lưng con rùa vân bạc mà thúc giục.
Rùa vân bạc là thủy yêu, cho dù đã đạt tới cấp bậc yêu vương, có để bay trong không trung, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ nó xung kích trong nước.
Bây giờ, băng đã tan, rùa vân bạc có thể đưa Dương Ân đi đường thủy nhanh chóng trở về.
Dương Ân toàn lực thúc giục rùa vân bạc, nó cũng vô cùng dốc sức, tốc độ nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Viu viu!
Trên đường thủy, tình trạng nửa băng nửa nước không thể ngăn cản tốc độ của rùa vân bạc. Nó nhanh chóng tạo ra những vệt nước thật dài trong dòng nước.
“Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì”, Dương Ân sờ mí mắt của mình mà lẩm bẩm.
Sau một ngày tăng tốc đi đường, rùa vân bạc đã đưa Dương Ân trở về một vùng nước gần quân trấn Man nhất, sau đó họ mới rời khỏi mặt nước, chuẩn bị phi hành về quân trấn Man.
Khi rùa vân bạc bay lên thì Dương Ân mới phát hiện tốc độ bay của rùa vân bạc chậm tới mức đáng thương, nên ghét bỏ nói: “Ta tự bay”.
Dương Ân cũng không quan tâm rùa vân bạc có theo kịp hay không. Hắn mở rộng đôi cánh Băng Nhẫn, cánh màu bạc phát sáng, dài hơn trước không biết bao nhiêu lần, ngoài ra còn có từng luồng khí lạnh lẽo cực độ tỏa ra, khiến không khí xung quanh nhanh chóng bị giảm nhiệt độ.
Đây chính là thay đổi lớn nhất mà khi Dương Ân đột phá cảnh giới Địa Hải, hấp thu huyền tinh khí Sương Tuyền đem tới.
Cánh Băng Nhẫn mang đến cho hắn lợi ích vô cùng lớn.
“Băng Tuyết, chúng ta đi!”, Dương Ân hô lên gọi Mộng Băng Tuyết một câu rồi hai người xông lên trời, tăng tốc hướng về quân trấn Man.
“Thiếu gia, đợi cháu với!”, rùa vân bạc không hề do dự mà đuổi theo.
Bây giờ, nó bắt buộc phải bám chặt lấy Dương Ân. Nó còn muốn giành được máu của giao long băng, tiến gần đến sự tiến hóa của nó, cho dù làm thú cưỡi cũng không sao.
Nếu bỏ qua cơ duyên này thì cả đời nó cũng chẳng có cơ hội nào khác nữa.
Dương Ân nóng ruột như lửa đốt, đôi cánh Băng Nhẫn đập nhanh mang theo từng trận khí lạnh, sức gió cực mạnh được sinh ra, bóng người như con yến bay trong không trung, tốc độ còn nhanh hơn với vương giả trung cấp, có thể so với vương giả cao cấp cũng không thành vấn đề.
Cho dù là đôi cánh Băng Nhẫn của hắn không phải là một đôi cánh chân chính, không phải là do huyền khí ngưng tụ mà thành. Về điểm này thì những vương giả khác cũng không thể so sánh được.
Sau khi Dương Ân đã bay một khoảng thời gian thì vẫn không hài lòng: “Nếu cứ tiếp tục thế này thì ít nhất cũng phải nửa ngày mới về tới nơi. Ta phải trở về trong 1 canh giờ, ta cần tốc độ nhanh hơn”.
Dương Ân điều động sức mạnh trong đan điền trung tâm, không ngừng ngưng tụ tới thận, khiến sức mạnh của đôi cánh được gia tăng lên nhiều, đập cánh càng thêm mãnh liệt, đồng thời cũng kích hoạt ý chí chiến đấu trong huyết mạch, khiến sức mạnh của mình lại tăng thêm một tầng, tốc độ đột nhiên được tăng mạnh một lần nữa, đạt tới tốc độ của vương giả đỉnh cấp. Điều này thật sự đáng kinh ngạc.
Những nơi Dương Ân lướt qua, cây cối bị đóng băng, sức mạnh như vậy thật vô cùng bá đạo.
May mà Mộng Băng Tuyết còn có cảnh giới cao hơn Dương Ân, mới có thể thoải mái mà theo sau hắn.
Còn rùa vân bạc thì đã bị vứt ra sau lưng, cho dù nó là yêu vương trung cấp cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà than thở: “Thiếu gia quả nhiên là tư thế anh hùng, có tư cách khiến vương ta làm thú cưỡi của hắn. Mấy thằng nhãi gặp mấy tháng trước còn kém xa thiếu gia”.
Lúc Dương Ân hỏa tốc trở về thì quân người Man di cũng bắt đầu chém đầu liên tục mười mấy tù binh, tính mạng của Vạn Lam Hinh cũng ngàn cân treo sợi tóc.