Đối phương không dám vào có lẽ là vì di chứng của tối hôm qua.
Tào Kiến Đạt cười nói: “Không sao cả, là ta bảo hắn không báo cáo cho ngươi đấy. Không thể phá rối giấc mơ đẹp của phó đoàn trưởng Dương được”.
“Tào trung tướng khách khí quá, mới sáng sớm mà ông đã tìm ta có việc gì thế?”, Dương Ân như đã quên mọi sự bất mãn với Tào Kiến Đạt, cười híp mắt hỏi.
Hắn chỉ là một phó đoàn trưởng không được công nhận, đến thiếu úy còn không bằng, nói chuyện như vậy với Tào Kiến Đạt là quá bất kính, nhưng hắn không sợ.
Tào Kiến Đạt không dám bất mãn chút nào, ông ta lấy ra một tờ giấy và đọc: “Hôm nay ta đặc biệt tới để chúc mừng phó đoàn trưởng Dương, đại tướng quân đã đồng ý chức vụ phó đoàn trưởng trong quân đoàn Tử thần của ngươi, phá lệ thăng cấp thành kỵ đô úy, sau này kiến công lập nghiệp sẽ được tăng thành lang trung tướng, thậm chí là trung tướng. Đây là thư bổ nhiệm chính thức và lệnh bài, ngươi hãy nhận lấy đi”.
Dương Ân sửng sốt, sau đó hỏi: “Cũng tức là ta có thể nhận được thư bổ nhiệm của triều đình sao?”
“Không sai, các cấp bậc dưới lang trung tướng đều cho đại nguyên soái bổ nhiệm, chỉ cần có soái ấn thì cũng ngang với thư bổ nhiệm của triều đình. Chờ ngày ngươi thăng làm lang trung tướng thì sẽ được bẩm báo về kinh, có chỉ dụ của hoàng thượng là được thăng chức”, Tào Kiến Đạt giải thích.
“Hóa ra là vậy”, Dương Ân ngạc nhiên, rồi nói: “Tào tướng quân, ta không nhận thư bổ nhiệm này được”.
“Tại sao vậy?”
“Ta là binh sĩ của quân đoàn Tử thần, không có công trạng gì sao có thể thăng cấp thành kỵ đô úy được”.
“Phó đoàn trưởng Dương khiêm tốn quá, đoàn trưởng của các ngươi giao cho ngươi vị trí quan trọng thế này là đã chứng minh được năng lực của ngươi rồi. Ta và đại tướng quân cũng đều công nhận ngươi, hãy nhận lấy thư bổ nhiệm này đi, vậy ngươi mới có thể danh chính ngôn thuận lập công rồi”, Tào Kiến Đạt khổ não nói.
“Tào tướng quân nói vậy thì cũng phát thư bổ nhiệm cho các thống lĩnh khác trong quân đoàn Tử thần đi, như vậy bọn họ cũng danh chính ngôn thuận đi lập công, cống hiến cho triều đình!”, Dương Ân cười nói.
Bọn họ nói chuyện ở bên ngoài lều của Dương Ân, bên cạnh có không ít binh sĩ của quân đoàn Tử thần ở bên chú ý đến chỗ này, sắc mặt ai cũng trở nên kỳ lạ.
Bọn họ đã sùng bái Dương Ân sát đất.
Đường đường một trung tướng đưa thư bổ nhiệm đến mà lại từ chối, mà trung tướng kia còn có sắc mặt hòa hoãn, thế giới này bị điên rồi sao?
Dương Ân lại còn thay các thống lĩnh khác đòi thư bổ nhiệm, thật sự quá điên cuồng.
Một khi có thư bổ nhiệm thì tức là các thống lĩnh trong quân đoàn Tử thần sẽ có danh phù thực thụ giống thống lĩnh ở quân đoàn khác, được hưởng phúc lợi và đãi ngộ giống nhau, là cơ hội đổi đời.
Người trong quân đoàn Tử thần phần lớn đều là những người bị bỏ rơi. Nếu không lập đủ quân công và xin ra khỏi quân ngũ thì chỉ có thể chờ chết trong quân, hơn nữa cũng chẳng có phúc lợi đãi ngộ gì. Đây là chuyện cực kỳ bất công. Một khi yêu cầu của Dương Ân được thực hiện thì bọn họ chỉ cần trở thành thống lĩnh là có thể danh chính ngôn thuận làm một chiến sĩ vinh quang.
Tào Kiến Đạt không ngờ rằng Dương Ân lại đưa ra yêu cầu đó. Lúc trước Hoa hồng Tử thần đã từng đề nghị với bọn họ nhưng chưa được thông qua. Hôm nay, ông ta không hề do dự, vỗ ngực nói: “Ta sẽ bẩm báo với đại tướng quân, tin rằng ngài ấy sẽ đồng ý thôi”.
“Vậy thì tốt, chờ các thống lĩnh khác có thư bổ nhiệm thì ta sẽ nhận thư bổ nhiệm của mình”, Dương Ân biết điểm dừng, không còn yêu cầu thêm cái nào quá đáng nữa.
“Vậy sao được, ngươi nên nhận thư bổ nhiệm đi chứ”, Tào Kiến Đạt vội vã nói.
“Tào tướng quân đừng khuyên nữa, ta và các huynh đệ sẽ cùng tiến cùng lùi!”, Dương Ân kiên quyết đáp.
Lúc này các binh sĩ trong quân đoàn Tử thần đã cảm động muốn khóc.
Dương Ân đã lấy được rất nhiều tài nguyên trong quân cho bọn họ, khiến bọn họ sống được qua mùa đông. Giờ Dương Ân lại vì họ mà đòi đãi ngộ chính thức, thật sự là ân nhân của bọn họ.
Bọn họ đều là những kẻ ác, tội phạm, thậm chí là loại biến thái về tinh thần, là những người bị lãng quên, nhưng phó đoàn trưởng vẫn nghĩ cho bọn họ, giành lợi ích cho họ khắp nơi, thật sự rất đáng để bọn họ tôn kính và nghe theo.
Tào Kiến Đạt thấy Dương Ân kiên định như vậy thì cũng chỉ đành nhẫn nhịn, ai bảo ông ta có chuyện cần nhờ chứ.
“Được, ngươi hãy chờ ở đây, ta sẽ quay về bẩm báo với tướng quân về thư bổ nhiệm”, Tào Kiến Đạt lập tức nói, rồi bổ sung: “Chuyện tối qua thì…”
Dương Ân cười hỏi: “Tối qua có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, vậy Tiếp Cốt đan thì sao?”
“Chờ có thư bổ nhiệm thì chúng ta tính tiếp, à mà ta sẽ đưa danh sách cho ông, nhỡ gửi sai thì lại tốn công”.
Dương Ân gọi Lục Trí đến, viết mười mấy cái tên. Ngoài tám đại thống lĩnh ban đầu ra thì còn có Khỉ Gầy, Lục Trí và hai cái tên khác. Khỉ Gầy được phong làm phó thống lĩnh, Lục Trí làm sĩ quan.
Mặc dù Khỉ Gầy đã bái Tả Nhất Đao làm thầy, nhưng Dương Ân vẫn thay hắn ta tìm một vị trí danh chính ngôn thuận, như vậy hắn ta mới lập công được.
Còn Lục Trí thì biểu hiện rất tốt, Dương Ân cũng không thể bạc đãi hắn ta được.
Lục Trí thấy Dương Ân viết tên mình vào thì nước mắt lưng tròng: “Chủ công, từ nay về sau, cơ thể Lục Trí sẽ thuộc về ngài”.