Bụng Dương Ân kêu lên ùng ục, cắt đứt tâm trạng vui vẻ vì có thành quả thần thông đầu tiên. Hắn cười tủm tỉm, lẩm bẩm: “Nghĩ đến những ngày qua chưa bỏ cái gì vào miệng cả, dạ dày cũng bắt đầu phản kháng rồi”.
Dương Ân đi ra khỏi thạch thất, Tiểu Man ở bên ngoài đang chờ hầu hạ, cô ta không đi xa mà chỉ đứng đó chờ Dương Ân sai bảo.
Ba ngày này, Tiểu Man và Tiểu Hắc cùng nhau chơi đùa nên cũng không thấy chán. Chỉ có điều thỉnh thoảng Tiểu Hắc sẽ biến mất khoảng nửa ngày, sau khi quay lại sẽ đem hoa quả, cỏ lạ về cho cô ta. Cô ta chỉ chọn lấy một, hai quả ra ăn, còn lại đều để dành cho Dương Ân dùng.
Tiểu Hắc luôn luôn bất mãn sủa mấy tiếng, như đang thúc giục Tiểu Man ăn thêm, nhưng Tiểu Man lại hiền lành nói với nó: “Thiếu gia luyện công xong chắc chắn sẽ rất đói, phải để lại hoa quả cho ngài ấy giải khát chứ”.
Tiểu Man không biết những thức quả và cỏ lạ mà Tiểu Hắc đưa cho mình có giá trị lớn cỡ nào. Mặc dù không phải linh quả hay cỏ lạ cao cấp gì, nhưng với người bình thường thì hoàn toàn có thể gia tăng thể chất, củng cố căn nguyên.
Mỗi lần ăn xong, Tiểu Man đều cảm thấy phần bụng dưới trở nên thoải mái hơn nhiều, ngon hơn số thức ăn của nhà tù nhiều lắm. Khẩu vị của cô ta dần bị Tiểu Hắc chiều hư.
Lúc Dương Ân đi ra, Tiểu Man đã vui vẻ đến đón: “Thiếu gia, chắc ngài đói lắm hả. Đây là số hoa quả mà Tiểu Hắc đem về cho nô tì, ngài ăn thử đi ạ”.
Dương Ân nhìn số hoa quả trong tay Tiểu Man, hai con ngươi sáng lên, nhận lấy rồi khẽ hô: “Lê tuyết dại, anh đào lửa, cỏ ba lá!”
Từ nhỏ Dương Ân đã yêu thích đọc cách loại sách cổ, hắn muốn trở thành một võ sĩ mạnh mẽ. Một chiến sĩ đương nhiên phải hiểu rõ về các loại thảo dược, như vậy khi gặp chúng thì mới không bị bỏ lỡ. Cho nên hắn chỉ cần liếc qua là đã nhận ra lai lịch của đám hoa quả và cỏ lạ này.
Quả anh đào lửa sinh sống trong lửa nóng, ăn vào có thể gia tăng khí lực, nâng cao tinh thần, tráng dương bổ âm, cải thiện thể chất.
Còn cỏ ba lá có thể làm sạch kinh mạch và đan điền, có lợi cực lớn với những người học võ.
Những thức quả này có lẽ không khó tìm, nhưng ở cái khu ngục tù này muốn tìm được còn khó hơn lên trời. Tiểu Hắc lại dễ dàng tìm thấy, chứng tỏ nó cực kỳ bất phàm.
“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc bất mãn sủa với Tiểu Man.
Đây là hoa quả nó chuẩn bị cho Tiểu Man chứ đâu phải cho Dương Ân.
Dương Ân không nhận lấy hoa quả và cỏ lạ Tiểu Man đưa cho, mà cười nịnh nọt với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, mày không thể thiên vị được, đúng không nào, phần của tao đâu?”
Tiểu Hắc trợn trắng mắt, chui vào trong ngực Tiểu Man, nhắm mắt hưởng thụ, hoàn toàn mặc kệ Dương Ân.
“Tiểu Hắc, mày không thể trọng sắc khinh bạn được. Đừng quên tao đã cứu mày ra khỏi đá tạp nhé”, Dương Ân chỉ vào Tiểu Hắc, phẫn nộ nói.
Ngực của Tiểu Man nhìn có vẻ phẳng, nhưng đó là nơi mẫn cảm của thiếu nữ, sao Tiểu Hắc có thể tự nhiên làm loạn ở đó được chứ.
Dương Ân thật sự không thể nhìn nổi nữa, đây là tì nữ thiếp thân của hắn, nếu làm loạn thì phải do hắn làm chứ.
Sau khi quan sát, hắn thấy Tiểu Man là một mỹ nhân thực thụ, đến làn bụi đen kia cũng không che nổi vẻ đẹp trời sinh đó của cô ta. Ngực thì không lo, chắc vẫn còn không gian để phát triển.
Tiểu Hắc hoàn toàn mặc kệ Dương Ân, chỉ dùng mấy cái móng gớm ghiếc kia để cào nhẹ ngực của Tiểu Man, khiến Tiểu Man ngứa ngáy hết người, làn da trắng phau cũng dần đỏ ửng.
“Tiểu Hắc, đừng có làm loạn!”, Tiểu Man vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc, rồi nói với Dương Ân: “Thiếu gia, ngài hãy nhận hết số hoa quả này đi ạ!”
Dương Ân khẽ xoa đầu Tiểu Man rồi đáp: “Tiểu Hắc cho cô mà, cô cứ yên chí ăn đi”, sau đó hắn lại nói tiếp: “Tiểu Man, ta truyền cho cô một bài tu luyện huyền quyết nhé, như vậy cô sẽ không bị lãng phí hiệu quả của số hoa quả và cỏ lạ đó nữa. Cô cũng có thể trở thành một võ sĩ xuất sắc trong tương lai”.
Dương Ân không ngốc, từ số hoa quả và cỏ lạ của Tiểu Hắc đưa cho Tiểu Man, hắn nhìn ra được Tiểu Hắc đang muốn đưa Tiểu Man lên con đường tu luyện, nếu không sao nó lại cố chấp với số hoa quả đó như vậy chứ.
Hắn càng nghĩ càng chắc chắn rằng Tiểu Hắc là một linh yêu có trí tuệ siêu phàm.
“Nô tì… Nô tì thật sự có thể sao?”, Tiểu Man run rẩy hỏi.
Võ sĩ là người được tôn quý nhất thế giới này, không chỉ nam giới mới tu luyện được mà nữ giới cũng thế. Nhưng vì Tiểu Man giống Khỉ Gầy có xuất thân thấp hèn, chưa từng tiếp xúc bao giờ, nên khi Dương Ân nói vậy thì cô ta không dám tin chút nào.
Dương Ân vừa nói xong thì Tiểu Hắc đột nhiên nhảy ra khỏi người Tiểu Man, hướng ra một phía nào đó rồi sủa lên: “Gâu gâu gâu…”
Dương Ân và Tiểu Man chưa từng nhìn thấy bộ dáng hung ác của Tiểu Hắc như vậy bao giờ, đều bị nó dọa cho sợ hãi.
Rồi ngay sau đó, một tiếng sói tru từ đâu xông tới.
Áuuuu…
Lang yêu đã xông vào khu 68.