Ở một góc khuất của đài khiêu chiến, có một thiếu niên nhìn trận đấu trên đài cao không chớp mắt.
Thiếu niên này chính là Từ Tiểu Cường tới quân trấn Man cùng Dương Ân.
Từ Tiểu Cường bây giờ trở nên khác hẳn so với lúc đầu. Hắn ta mặt một bộ võ phục màu đen, lưng khoác áo choàng, vẻ mặt mang từng tia sát khí u tối khiến người ta cảm thấy lạ lùng khó gần.
Đến giờ, chỉ ngắn ngủi trong thời gian một tháng mà Từ Tiểu Cường đã đột phá tới cảnh giới cấp tướng. Tốc độ nâng cao này phải nói là khá nhanh.
Hắn ta đã là tiểu đội trưởng trong Chiến hổ doanh, thuộc người nổi bật của thế hệ mới.
Hắn ta giành được dấu ấn Tử Thần, có hi vọng trở thành chiến vương Tử Thần tiếp theo, cho nên với sự ủng hộ đặc biệt của chiến hổ doanh mới khiến hắn ta đột phá cảnh giới cấp tướng nhanh như vậy.
Vốn dĩ, sau khi hắn ta đạt tới cảnh giới như thế thì sau đó chỉ cần đi từng bước vững chắc là sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn ta phát hiện ra dấu ấn tử thần có tai họa ngầm cực lớn.
Hắn ta không thể khống chế được dấu ấn Tử Thần, luôn không nhịn nổi muốn giết người, muốn hấp thu tử khí, duy chỉ có như vậy mới có thể nâng cao thực lực một cách nhanh nhất.
Hắn ta biết mình đã đi trên con đường không thể quay đầu, cũng chỉ có thể đi tới cuối con đường mà thôi. Mà cùng với sự nâng cao cảnh giới thì những vinh quang hắn ta giành được càng lớn, đồng thời hắn ta cũng bỏ qua không tính đến những tai họa ngầm.
Hắn ta chẳng mất bao lâu đã giành được vinh hoa phú quý trong tầm tay, nhưng Dương Ân giống như âm hồn bất tán, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn ta, hơn nữa lại còn đạt được vị trí phó thống lĩnh trước hắn ta một bước, khiến trong lòng hắn ta nảy sinh một cảm giác mất thăng bằng tột độ.
Vốn dĩ, hắn ta coi thường Khỉ Gầy và Dương Ân. Tuy rằng hắn ta từng định coi họ là bạn bè, nhưng sự xuất sắc của Dương Ân đã khiến lòng đố kỵ của hắn ta ngày càng sâu.
Hắn ta không thể chấp nhận một tên ngục nô nho nhỏ mà lại mạnh hơn hắn ta trên mọi mặt, hơn nữa còn được tiểu thư Vạn Lam Hinh của hắn ta yêu thích. Hắn ta muốn vượt lên trên bọn họ, chứng minh mình cao quý hơn, xuất sắc hơn họ.
Thế mà, Dương Ân mạnh mẽ lại một lần nữa hung hăng làm tổn thương hắn ta. Hắn ta nhìn Dương Ân trên đài khiêu chiến với ánh mắt mang đầy ngọn lửa đố kị, trong lòng thầm nghĩ: “Dương Ân, tên ngục nô nhà ngươi còn muốn đổi đời, không dễ thế đâu. Ta nhất định sẽ khiến người thân bại danh liệt một lần nữa, phải đạp ngươi xuống dưới chân ta!”
Đương nhiên Dương Ân không biết mình lại bị Từ Tiểu Cường ghi hận. Hắn đang lấy Trần Kiên Thạch ra để luyện kiếm.
Mười hai kiếm đuổi gió, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, mười hai kiếm đâm ra chỉ trong một hơi thở đã đủ để đạt tới giai đoạn hoàn mỹ.
Dương Ân thông qua suy tưởng thần đình, lại cùng đám Đặng Song Mậu thực luyện một hồi thì đã củng cố giai đoạn tinh thông. Hắn muốn đạt tới giai đoạn đại thành thì không dễ dàng như thế, nhưng sau khi được Tiểu Hắc hướng dẫn thì suy tưởng thần đình đã kết hợp với thực luyện, gia tăng tốc độ lĩnh hội. Bây giờ, hắn chuẩn bị thử một chút xem có hiệu quả hay không.
Lúc này, nụ hoa kia trong thần đình của hắn đã lóe lên khẩu quyết của mười hai kiếm đuổi gió, như có một hình người đang biểu diễn kỹ thuật kiếm, mà thân thể của hắn cũng tấn công xuất chiêu theo diễn biến đó.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
…
Mỗi một kiếm đều có sự thay đổi không giống nhau, từng luồng ánh kiếm đều từ trúc trắc cho tới thành thạo. Kinh mạch thần kỳ trong thần đình cũng nối liền mỗi bộ phận quanh thân thể của hắn, tận lực khiến cho màn biểu diễn của bóng người trong thần đình hoàn toàn khớp với thân thể.
Cảm giác tỏ tường đó tiếp tục được nâng lên, sức lĩnh hội cũng tăng lên gấp mấy lần bình thường.
“Muốn lấy ta luyện kiếm à, không dễ thế đâu!”, đôi tay mạnh mẽ của Trần Kiên Thạch không ngừng chặn lại đòn tấn công của Dương Ân, trên miệng thì không ngừng phát ra tiếng gào thét bất mãn.
Sau đó, gã rút đôi rìu từ sau lưng, vung mạnh lên bổ về phía Dương Ân.
Tấn công của Trần Kiên Thạch mở rộng rồi hợp lực, mỗi một rìu đều mang thế lớn lực mạnh, quả là cũng không kém so với dùng huyền khí.
Chính là do tự tin với năng lực như vậy thì Trần Kiên Thạch mới muốn khiêu chiến Côn yêu.
Kiếm linh xà của Dương Ân bị đôi rìu của gã chém đến nỗi rung lên bần bật.
Dương Ân lại không để ý. Hắn tiến vào trong cảm ứng huyền diệu, thân thể như con rắn lượn quanh, tránh nặng tìm nhẹ, kiếm thế càng ngày càng mạnh, liên tục đâm tới Trần Kiên Thạch khiến hắn khó mà ngăn cản được.
“Kiếm đuổi gió, chính là phải có cảm giác đuổi gió, buộc phải nhanh, tận lực mà nhanh!”, Dương Ân lẩm bẩm một tiếng, cánh tay cầm kiếm liên tục vung ra, bóng người phối hợp di chuyển. Mỗi một góc, mỗi một vị trí đều như có mấy kiếm cùng đâm ra, mơ hồ khiến người khác chỉ bắt được bóng kiếm, chứ thực tế họ không nhìn rõ rốt cuộc có bao nhiêu ánh kiếm.
Trần Kiên Thạch càng đánh càng buồn bực. Tốc độ của gã vốn dĩ không so được với Dương Ân, chỉ bị động chịu trận, giống như cọc gỗ, bị đâm lỗ chỗ. Nếu không phải da thịt gã đã được tinh luyện thì đã trở thành một cái sàng rồi.
Nhưng, gã hiểu rõ, Dương Ân cũng chưa dốc toàn lực. Nếu không thì da thịt của gã có thô dày tới đâu thì cũng bị đâm thương.