Phần Diệu Dương mới hai mươi tám tuổi nhưng đã đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp vào hai năm trước, là nguyên soái trẻ tuổi của quân Trấn Man, là ứng viên thiếu soái duy nhất được công nhận trong những người trẻ tuổi.
Phải biết rõ “thiếu soái” chứ không phải “thiếu tướng”, hai chức vị này chỉ khác một chữ thôi nhưng là hai cấp bậc như hai thế giới.
Giống Tào Thanh Cung và những người khác được gọi là thiếu tướng nhưng có đến tám thiếu tướng, còn thiếu soái thì chỉ có một, giống như trong quân đội mãi mãi chỉ có một nguyên soái, không ai có thể thay thế và so sánh được.
Bốn người còn lại lần lượt là Ngô Diệc Cương, Hữu Trát Tây, Hoắc Đông Thủy và Lưu Lệ Linh.
Ngô Diệc Cương là người đàn ông cương nghị, gương mặt góc cạnh sắc bén, rất nghiêm túc, mặc một bộ chiến giáp màu vàng kim kết hợp với thanh kiếm màu vàng, mang đôi giày da rắn màu vàng, cả người đều là những món đồ có giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Hữu Trát Tây cũng là người đàn ông cường tráng, cởi trần nửa người trên, cơ bắp khủng khiếp của hắn ta có sức bạo phát cực kỳ đáng sợ, tay đeo găng, hắn ta có quyền kỹ khá kinh người.
Hoắc Đông Thủy là người đàn ông hơi gầy, cả người toát ra hơi thở âm u, đôi mắt như rắn, hễ ai bị hắn nhìn chằm chằm thì có cảm giác khó chịu như bị rắn cắn.
Lưu Lệ Linh có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng vẫn kém như Vạn Lam Hinh, chỉ có một điều đáng khen duy nhất đó là bộ phận hơi lộ ra kia vô cùng hấp dẫn và đẫy đà.
Mấy người trước mặt này đều có xuất thân phi phàm, Ngô Diệc Cương là phó thống lĩnh của chiến Long doanh, Hữu Trát Tây là phó thống lĩnh của chiến Hổ doanh, Hoắc Đông Thủy là mãnh tướng thân cận nhất của Phần Diệu Dương, Lưu Lệ Linh là Bách phu trưởng của doanh tình báo, những người này đều đã đạt đến cảnh giới cấp tướng.
Còn bây giờ Vạn Lam Hinh gia nhập chiến Long doanh, cũng đã thăng cấp thành Bách phu trưởng, cô ta đã nhảy từ cảnh giới cấp tướng trung cấp lên cấp tướng cao cấp, bắt đầu thể hiện ra tiềm năng siêu phàm của mình.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh thấy Dương Ân thì lập tức vui mừng nở nụ cười đẹp như hoa.
Phần Diệu Dương nhìn thấy cảnh tượng này, tim của gã đập cực nhanh, đồng thời ánh mắt nhìn Dương Ân cũng trở nên phức tạp hơn.
Dương Ân đi đến trước mặt Vạn Lam Hinh, cô ta ôm chặt lấy hắn, ngay lập tức khiến Dương Ân cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua tim mình.
Vạn Lam Hinh nhiệt tình như vậy, dĩ nhiên Dương Ân cũng không từ chối, giơ tay ôm lấy cô ta, hít sâu một hơi, hương thơm làm say lòng người đó khiến hắn say mê.
“E hèm, Lam Hinh, đại sảnh nhiều người như vậy không ổn lắm!”, ánh mắt Phần Diệu Dương – người vẫn luôn giữ phong thái tao nhã bây giờ lại hiện lên vài phần đố kỵ trong mắt, gã nói.
Vạn Lam Hinh lưu luyến buông Dương Ân ra, sau đó đấm nhẹ một cái lên ngực Dương Ân: “Ân đệ, không ngờ mới một tháng mà đệ đã lên chức phó thống lĩnh rồi, đúng là khiến ta cực kỳ ngạc nhiên luôn đó!”
Tính cách Vạn Lam Hinh vẫn thẳng thắn như vậy, không thay đổi gì.
Dương Ân gãi đầu nói: “Hê hê, may mắn thôi!”, hắn ngừng một chốc rồi nói: “Lam Hinh tỷ, mọi người định làm gì à? Những người này là ai?”
Vạn Lam Hinh giới thiệu cho Dương Ân: “Người này là Phần Diệu Dương - Đại thống lĩnh của chiến Long doanh, Ngô Diệc Cương – Phó thống lĩnh chiến Long doanh, Hữu Trát Tây – Phó thống lĩnh của chiến Long doanh, Hoắc Đông Thủy và Lưu Lệ Linh đều là Bách phu trưởng, còn đây là Dương Ân đệ, lớn lên từ nhỏ với ta”.
“Lam Hinh, đệ đệ này của cô đã làm chuyện gì mà bị đưa đến quân đoàn Tử thần vậy, ta nghe nói hình như trước đó hắn còn là ngục nô mà?”, trong lời Lưu Lệ Linh như có giấu kim.
Hữu Trát Tây thẳng thắn nói: “Chỉ là một ngục nô có thể trở thành Phó thống lĩnh là may mắn đến cỡ nào vậy”.
Mấy lời nói của hai người này cứ như đâm vào tim người ta khiến Vạn Lam Hinh sa sầm mặt mày. Cô ta vừa định lên tiếng nói thì Dương Ân giành nói trước: “Đúng vậy, tôi là một tên ngục nô, hai người có ý kiến gì sao?”
Dương Ân không sợ người ta cười chê mình là ngục nô, dù sao trước đó hắn cũng là vậy, dù hắn không thích thì cũng không thể xóa đi được vết tích đó, chi bằng cứ thoải mái thừa nhận.
“Không có ý kiến gì, chỉ là Lam Hinh thế mà lại là bạn đồng hành với cô, còn ôm cô trước mặt bao nhiêu người, ta chỉ cảm thấy xấu hổ thay thôi!”, Lưu Lệ Linh chế giễu.
Từ sau khi Vạn Lam Hinh xuất hiện, Phần Diệu Dương đã thích Vạn Lam Hinh, tất nhiên cô ta vô cùng đố kỵ, giờ có cơ hội hãm hại nên cô ta sẽ không bỏ qua.
Hữu Trát Tây nói hùa theo: “Có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người từng phạm tội thì không bao giờ có thể rửa sạch được tội ác trong lòng, có khi còn sẽ tái phạm. Lam Hinh, cô nên cách xa hắn thì hơn”.
“Các ngươi quá đáng rồi đó!”, Vạn Lam Hinh tức giận cả người run rẩy nói.
Vốn dĩ cô ta nghe nói Dương Ân được lên làm phó thống lĩnh nên muốn qua đây gặp hắn, xa cách lâu như vậy cô ta vô cùng nhớ hắn. Ai ngờ trên đường lại gặp phải đám người Phần Diệu Dương nên họ đi với cô ta. Cô ta muốn để Dương Ân làm quen thêm vài người bạn nữa, như vậy dễ có chỗ đứng trong quân hơn. Nhưng không ngờ đối phương lại chế giễu Dương Ân như vậy, cô ta thật sự không chịu được nữa.
Phần Diệu Dương lên tiếng hòa giải: “Được rồi, vị huynh đệ này là đệ đệ của Lam Hinh, vẫn nên nể mặt cô ấy chút đi!”, ngừng một chút gã lại nói: “Ai bảo sau này hắn có thể sẽ là đệ đệ của vợ ta làm gì”.
Gã vừa dứt lời, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.