Tên Man di cấp tướng này cầm chùy lưu tinh, không ngừng xoay thành một vòng tròn, nhanh chóng tiến gần đến phạm vi 10 trượng của Dương Ân.
Sau khi tiến vào, khí thế hung ác kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc mặt kinh sợ.
Vào giây phút đó, con đao của Dương Ân đã chém đến, đầu tên Man di bị chém ra làm đôi, máu tươi kinh người, cực kỳ dã man.
Thấy cảnh này, hơn phân nửa đám Man di đều cảm thấy lạnh người. Bọn chúng đã biết thiếu niên Đại Hạ này lợi hại, nhưng không ngờ rằng hắn có thể lợi hại đến cỡ đó.
Mạnh Cố cắn răng nói với hai tên Man di cấp tướng đỉnh cấp: “Hai ngươi xông lên đi, nếu không giết được hắn thì về tộc cũng sẽ bị xử lí thôi”.
Hai tên đó gật đầu rồi chia ra làm hai hướng, xung kích Dương Ân.
Hiện giờ Dương Ân vẫn đang chém giết mấy tên Man di xông đến.
Đám người Man di này kết thành trận xung kích, nhưng chỉ cần tiến vào phạm vi của hắn thì tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, hoàn toàn không thể phát huy ra được lực chiến đấu mạnh nhất.
Trước mặt ý chí võ đạo của Dương Ân, không một ý chí kiên định vào có thể ngăn chặn được sức ảnh hưởng của nó.
Dương Ân giết thẳng một đường, người Man di và thú cưỡi mất mạng liên tiếp.
Hai tên Man di kia muốn lặng lẽ tiến gần để lấy mạng Dương Ân nhưng tiếc là khi chúng đi vào phạm vi ảnh hưởng của Dương Ân thì đã có một cảm giác Tử thần khủng bố truyền đến, khiến động tác của chúng trở nên ngưng tệ, không thể tấn công nổi.
Cũng may là mục tiêu công kích của Dương Ân không ở trên người bọn chúng, nên cho bọn chúng một chút thời gian.
Bọn chúng nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng thời cắn lưỡi để cơn đau không bị ý chí Tử thần gây ảnh hưởng nữa. Dù gì đạo Tử thần của Dương Ân cũng chưa thực sự nở hoa, nên năng lực ảnh hưởng chưa quá mạnh. Mà cảnh giới của Dương Ân cũng thấp, nên chưa thể dày vò tinh thần người ta đến chết được.
Liệt Dương Phổ Chiếu!
Thiên Thú Tề Khiếu!
Một tên cầm cự kiếm chém ra, man kình hóa thành ánh dương chói lọi, hỏa đao nhìn rất giống thật, ánh kiếm đâm về chỗ hiểm của Dương Ân.
Một tên khác thì không dùng bất kỳ binh khí nào, man kình đã đạt đến tầng một đỉnh phong, hóa thành vua của vạn thú, động tĩnh rung chuyển đó cực kỳ đáng sợ.
Hai người này là một trong những kẻ mạnh nhất của đội nhóm Man di này, bọn chúng dốc toàn lực, một lòng muốn tiêu diệt Dương Ân.
“Nếu hai bọn họ không giết được con chó Đại Hạ đó thì phiền lắm!”, Mạnh Cố nắm chặt tay, âm thầm nói.
Lão ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Tên nhóc đó không lẽ lại là đồ đệ của chiến vương Tử thần? Hoa cỏ khắp nơi đều bị héo úa, đến con cháu tộc ta còn không chặn được ý chí đáng sợ ấy cơ mà. Nếu là vậy thì càng không thể giữ nó lại”.
Hai kẻ mạnh cùng lúc tấn công Dương Ân, Dương Ân đang ở trong trạng thái bạo tẩu nhưng lực cảm ứng thì không chậm chút nào. Thần đình của hắn nắm rõ tình huống xung quanh.
Khi công kích của đối phương sắp rơi xuống người hắn thì hắn đã quay lại đối đầu với chúng.
Kỹ thuật đao của hắn rối loạn, chỉ thấy chiêu thì tiếp chiêu, nhưng lại thắng ở chỗ có đạo Tử thần góp lực vào.
Sức lực này đã đạt cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, hoàn toàn không kém gì hai tên kia, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Nếu không như vậy thì sao Dương Ân lại có lực chiến đấu khủng như vậy chứ.
Ba người đấu đá nhau, một tên Man di đã bị chặt đứt cánh tay, một tên khác thì bị rạch một đường ở ngực.
Mà Dương Ân thì bị kiếm đâm vào hạ bộ, xuyên qua cả người. Hắn còn bị người ta đánh vỡ vai, hoàn toàn trở thành một người máu, ngã bịch xuống đất.
“Tốt lắm!”, Mạnh Cố vui mừng vô cùng. Mặc dù phe lão ta cũng bị trọng thương, nhưng hắn vẫn cho rằng Dương Ân chắc chắn phải chết, nên mới mừng rỡ hô lên.
Hai tên Man di đó đã hoàn toàn bị thương nặng, không thể đấu với Dương Ân được nữa. Bọn chúng cũng cho rằng Dương Ân đã chết chắc, bèn ngồi yên tại chỗ xử lý vết thương.
Đám Man di khác cũng nhanh chóng tiến gần, chuẩn bị cứu trợ hai người đó, thuận tiện xác nhận xem Dương Ân còn sống hay đã chết.
Dương Ân nào có dễ chết như vậy. Sau khi ăn quả hạch đào Tiên Bàn, hắn đã có cơ thể bất tử. Lực sinh mệnh của hắn mạnh đến nỗi khó ai có thể tưởng tượng được.
Hắn nằm dưới đất, từng tia lực lượng còn lại của đan điền trung tâm đang bảo vệ lục phủ ngũ tạng của hắn, thấm vào từng vết thương.
Nhưng vì hắn bị thương quá nặng, nên không thể nào phục hồi trong thời gian ngắn được. Hơn nữa hắn đã gần cạn kiệt sức lực, phải cần thời gian mới khôi phục lại được.
Thế nhưng lúc này Dương Ân lại không giống bình thường. Sau khi giết một loạt, hoa đạo Tử thần trong thần đình của hắn đã có được lượng lớn ý chí Tử thần. Nụ hoa đã to thêm một vòng, nhìn không quá rõ nhưng đủ lớn để gia tăng ý chí Tử thần của hắn.
Ngoài ra, hắn đang phải đối mặt với nguy cơ bị giết, hoa đạo Tử thần này có tác dụng càng thêm rõ rệt. Muốn lĩnh ngộ đạo Tử thần thì phải đối mặt với cái chết.
Trong giây phút ấy, đạo Tử thần của Dương Ân đã hoàn toàn bộc phát, tỏa ra phía bên cạnh.
Hai tên tướng Man di bên cạnh hắn nhất thời cảm thấy như bản thân đã chết đi, đám Man di tiến lại gần cũng lần lượt gã xuống đất, khiến cho Mạnh Cố vẫn luôn ở phía xa sợ muốn lồi mắt.
“Chuyện… Chuyện này là sao chứ!”, Mạnh Cố hốt hoảng kêu lên.
…