Chu Huyết Long bịt mũi lại, tung một quyền vào không trung, một cỗ huyền khí phóng ra đánh bay Cách Hổ sang một bên trước.
Cách Hổ bi thảm bị chính lão đại của mình đánh cho sống chết không rõ.
Không thể không nói, Chu Huyết Long thật sự là một chủ nhân máu lạnh vô tình.
Chu Huyết Long từ trên cao bước xuống, dùng đôi mắt đủ để giết người nhìn chằm chằm Dương Ân, nhe răng đầy máu ra nói: “Đã nghe nói tới có một thiếu niên giết Hắc Tinh từ lâu, đến nay mới có dịp nhìn tận mắt, nghĩ tới được uống cạn máu tươi của mày đã thấy mùi vị thật là thơm rồi”.
“Máu của tao thì chắc chắn là thơm hơn máu của mày rồi, đáng tiếc là mày không có cơ hội nếm thử!”, Dương Ân vuốt mái tóc đen đáp lại.
Ngừng một lát, hắn mới nhìn Vương Bát Cân nói: “Vương Bát Cân, Chu Huyết Long, nghe nói các ngươi là lão đại ngục nô. Hôm nay, Dương Ân ta chính thức tới đây khiêu chiến các ngươi. Các ngươi thắng, 30 ngàn đá Xích Cương của ta cho các ngươi chia nhau. Các ngươi thua, chỉ cần mỗi người cống lên 10 ngàn đá Xích Cương là được. Mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng!”
Dương Ân tràn đầy tự tin, lời nói hào hùng, khiến mấy nữ ngục nô đều say mê hắn như điếu đổ.
“Ha ha, thật là lớn lối. Nếu ngươi cống hết 30 ngàn đá Xích Cương lên đây thì cho ngươi một cơ hội trở thành thủ hạ của ta. Nếu không hôm nay đừng mơ rời khỏi đây!”, Chu Huyết Long cười như điên nói.
“Mồm thối kinh lên được!”, Dương Ân bịt mũi vào, chân thành nói.
Chu Huyết Long tức trợn mắt nói: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói ngươi thối mồm, làm phiền ngậm mồm vào!”, Dương Ân lại nhấn mạnh một lần rồi nói.
“Công nhận thối!”, Đổng Mập đứng sau Dương Ân cũng bịt mũi phụ đạo.
“Thối quá nô tì sắp ngất rồi!”, Từ Kiều Hoa cũng ôm mũi nói.
Họ không nói dối, cái mồm của Chu Huyết Long thật sự rất thối, nhưng đó là điều cấm kị của gã, không ai dám nói thẳng vào mặt như vậy, nếu không hậu quả sẽ thảm vô cùng.
“Các người quỳ xuống cho ta, nếu không sẽ chết cả đám!”, Chu Huyết Long giận sôi máu hét lên.
“Đừng nói nhiều, muốn đánh thì đánh, đừng mở mồm ra nói nữa, mồm gì mà thối hơn cả cứt!”, Dương Ân quả thật không chịu nổi nữa phải nói.
“Mày chết đi!”, Chu Huyết Long xù lông lên rồi. Gã hét lên một tiếng rồi lao lên, hai tay vồ tới cổ Dương Ân.
Đừng nhìn Chu Huyết Long tay không vồ tới, trên thực tế hai vuốt của gã đang ngưng tụ một loạt khí huyết sát, giống như một đôi vuốt máu khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không thể ngăn cản.
Chỉ đáng tiếc, chút khí huyết sát này trong mắt Dương Ân lại chẳng đáng để ý, Dương Ân vung xà beng đánh thẳng tới.
Dương Ân hoàn toàn không nương tay, một luồng ánh sáng màu làm bao phủ bầu trời, mang theo sức mạnh mãnh liệt đánh thẳng vào móng vuốt của Chu Huyết Long.
Hai móng vuốt của Chu Huyết Long đập vào xà beng lập tức bị chảy máu mười đầu ngón tay, đau tới mức khiến gã phải nhanh chóng co lại.
“Sức mạnh của thằng nhãi này sao lại lớn như thế!”, Chu Huyết Long thầm kêu lên, không nhịn được lui lại về sau mấy bước, muốn rút đao giết chết Dương Ân.
Dương Ân không ngăn cản Chu Huyết Long rút đao, mà còn bình tĩnh liếc nhìn Vương Bát Cân vẫn chưa ra tay nói: “Vương Bát Cân, mày lên cùng đi, đánh thắng một mình Chu Huyết Long thì không vinh quang lắm”.
Vương Bát Cân chưa kịp đáp, Chu Huyết Long đã điên tiết gào lên: “Mày dám coi thường tao, tao đánh vỡ đầu mày!”
“Đã nói mày đừng mở mồm ra nữa rồi!”, Dương Ân trừng mắt quát lên với Chu Huyết Long, xà beng vung lên, uốn lượn như cầu vồng, lấy đà phóng lên trước, đánh thẳng vào mồm Chu Huyết Long.
A!
Răng cửa của Chu Huyết Long bị vỡ vụn, máu tươi phụt ra, cái mồm nát bét, máu thịt lẫn lộn, có thể thấy, một đòn này của Dương Ân đánh không hề nhẹ.
“Hu hu!”, Chu Huyết Long che cái miệng chảy máu, không ngừng lùi về sau, nhìn không cũng thấy đau.
Vương Bát Cân vẫn luôn mơ màng tới giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Gã ta nở nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc: “Tao già rồi, không đua được với đám trẻ như mày, nhưng nếu mày muốn lấy 20 ngàn đá Xích Cương trong tay tao thì cũng phải đánh với tao vài chiêu”.
Vương Bát Cân đi tới, lúc đầu, gã ta đi rất chậm, nhưng sau đó lại càng ngày càng nhanh, nào có giống bộ dạng yếu ớt vừa rồi chứ?
“Ha ha, mày nên sớm ra tay mới phải!”, Dương Ân cười gằn một tiếng, cầm xà beng lên đón chiêu.
Khi Vương Bát Cân lại gần Dương Ân thì một chân đạp lên mặt đất. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khá sâu, cát và đá bắn văng lên về phía Dương Ân.
Đây chính là chiêu Nhiễu Địch!
Dương Ân nheo mắt, ngay lúc hắn đang bận rộn xoáy xà beng để quét sạch đống đất cát kèm đá thì đòn tấn công của Vương Bát Cân cũng đánh tới.
Kẻ tám lạng, người nửa cân!
Xà beng trong tay Vương Bát Cân lắc trái lắc phải, đong đưa khiến đối thủ bị hoa mắt, hai luồng huyền khí cuốn vào nhau, tới khi đạt được 1,5 trượng thì đã mang theo vô cùng lớn.
Dương Ân không tránh không trốn, xà beng hoá thành ánh sáng màu lam cuồn cuộn như bão đón đòn tấn công kia. Ánh sáng trên xà beng dày đặc khiến người ta khó mà đề phòng.
Dương Ân được Tuần Duệ nhắc nhở, đã phát huy Bão Vũ Thương quyết đến mức hoàn mỹ, lực chiến đấu đã có thể so với cảnh giới cấp tướng, gần như không cần phải lo lắng khi chiến đấu với Vương Bát Cân.
Chu Huyết Long thừa dịp ra tay, gã rút đại đao của mình ra, khi Dương Ân để lộ ra sơ hở thì giơ đao chém về phía Dương Ân muốn cắt hắn ra làm đôi.
“Thiếu gia cẩn thận đằng sau!”, Từ Kiều Hoa không nhịn được hô lớn.
Dương Ân dường như có mắt sau gáy, nghiêng người thoát khỏi đòn tấn công của Chu Huyết Long. Thân thể thuận thế đụng vào ngực gã, một đòn Lưng tựa núi, đập cho Chu Huyết Long phun ra máu, lăn ra một bên.
Lúc này, Vương Bát Cân lại co rút lại, lưng gù như quả bóng, lăn tới bên chân của Dương Ân, nắm lấy hai chân của Dương Ân cười lạnh, hét lên: “Tao xé xác mày!”
Hai tay gã ta dùng lực, muốn cầm hai chân Dương Ân xé xác hắn ra làm đôi.