Cường giả giấu mặt dường như đã sớm đoán được Dương Ân có lá bài tẩy này, cho nên trong tay đã sớm ngưng tụ thêm một tấm khiên chắn, che chắn khuôn mặt của mình, chặn tia sáng linh hồn từ Mắt Hồn của Dương Ân.
Lúc này, trong tay của cường giả giấu mặt lại có thêm một thanh trường kiếm màu vàng kim, kẻ đó toàn lực chém một kiếm về phía Dương Ân.
Uy lực của đường kiếm này rất kinh người, còn ẩn chứa kiếm ý, ánh sáng vàng kim chém ra hơn trăm trượng, tựa như có thể tách đôi cả bầu trời, bất kể thứ gì cũng không thể ngăn cản được.
Dương Ân cảm nhận được sự uy hiếp hết sức mạnh mẽ, sức mạnh này có thể nói là ngang bằng với sức mạnh của Bạch Mi Ưng Hoàng trước đây, cũng may sau trận chiến với Bạch Mi Ưng Hoàng thì hắn đã đột phá cảnh giới Địa Hải cao cấp, chiến lực tăng lên một bậc, cho nên cũng có thể ứng phó được. Hắn lấy ra kiếm Xích Tinh, thúc giục huyền khí cuồn cuộn rồi cũng chém ra một kiếm đẩy uy lực.
Hai đường kiếm đều ẩn chứa kiếm ý va chạm cực mạnh với nhau, một thanh âm chói tai vang lên, hất văng cả những người đang đứng xung quanh.
Cường giả giấu mặt còn chưa kịp chờ đợi kết quả cuối cùng thì đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, một luồng năng lượng băng giá đã oanh tạc tới khiến cho kẻ đó ngay lập tức phải bỏ chạy mà không cần suy nghĩ.
“Dương Ân, lần sau ngươi nhất định sẽ phải chết”, cường giả giấu mặt vừa bỏ chạy vừa nói bằng thanh âm trầm khàn.
Mộng Băng Tuyết chỉ lo cứu Dương Ân cho nên không đuổi theo kẻ đó, vì vậy kẻ đó mới có cơ hội chạy thoát thân.
Ngô Tam Hào thì quyết không buông tha, ông ta dùng toàn lực đuổi theo cường giả giấu mặt.
Những kẻ xuất hiện cùng với cường giả giấu mặt đều chia nhau ra chạy trốn, bọn chúng chỉ có trách nhiệm quấy nhiễu hành động của những người khác, không có kế hoạch đối chọi với tất cả mọi người có mặt ở đây.
Chỉ có đám người hóa thú là không chạy trốn, bọn chúng đều đã mất đi lý trí, chỉ biết điên cuồng chém giết, thứ chờ đợi bọn chúng lúc này cũng chỉ có một con đường chết.
Khỉ Gầy, Tào Kiến Đạt và Vạn Lam Hinh đều đã nỗ lực hết sức, bọn họ liên tiếp chặt đầu đám người hóa thú, nhưng đám người hóa thú đó cũng đã kịp tàn sát rất nhiều người, phá hủy hoàn toàn hội đấu giá Bang Võ Hầu.
Người hóa thú chỉ dựa vào dược hiệu của đan dược mới có thể bộc phát sức mạnh cường hãn, nhưng dược hiệu của đan dược có hạn, khi dược hiệu hết tác dụng thì bọn chúng đều mất hết sức mạnh, tất cả đều bị chặt đầu.
"Lần đầu tiên mới gặp một hội đấu giá đẫm máu như vậy, sau này còn ai dám tới hội đấu giá này nữa?"
"Còn không phải hay sao? Mau trả lại tiền đấu giá cho bọn ta đi".
"Chết tiệt, anh họ của ta đã chết ở đây. Bang Võ Hầu phải chịu trách nhiệm về chuyện này đến cùng, nếu không bọn ta sẽ không để yên đâu".
"Tất cả đều là do đám phản tặc làm, ngươi không thể đổ hết tội lỗi cho người khác được".
...
Tình trạng hỗn loạn dần dần lắng xuống, số người còn lại đã bắt đầu bất mãn la hét.
Bọn họ đến đây để tham giá đấu giá, không hề nghĩ sẽ gặp phải đại họa sát thân, tất nhiên là sẽ cảm thấy rất bất mãn.
Nét mặt của Hoàng Xương Kiên tràn đầy đau khổ, đối mặt với loại chuyện này, y thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Lúc này, Dương Ân đã lên tiếng: "Đám phản tặc đã bị giết, mọi người đã vất vả rồi, bản vương đại diện cho Bang Võ Hầu xin lỗi tất cả mọi người, bản vương hứa sẽ đền bù cho những người đã không may ra đi. Đồng thời, bản vương cũng hứa sẽ tiêu diệt tận gốc đám phản tặc này, trả lại sự yên bình cho vương thành".
Đường Hiểu Hàm cũng phối hợp nói: "Mọi người nghe khẩu dụ của trẫm, ai tìm được tung tích của phản tặc sẽ được thưởng mười vạn lượng, ai giết được phản tặc thì sẽ có thêm tiền thưởng".
"Vâng thưa hoàng thượng", mọi người có thể không nghe theo lời của Dương Ân, nhưng không thể không nghe theo lời của nữ hoàng.
Sau đó, Hoàng Xương Kiên, người quản lý hội đấu giá cũng bước ra để xoa dịu những người bị thương, phân phát đan dược trị thương cho những người bị thương, cũng ghi nhận lại những trường hợp tử vong để chuẩn bị đền bù.
Một số người không gặp phải vấn đề lớn đã lặng lẽ rời đi, họ đều ý thức được rằng vương thành sắp xảy ra sóng to gió lớn.
Đường Hiểu Hàm quan tâm hỏi han Dương Ân: "Ân ca ca, huynh không sao chứ?"
Giọng điệu của nàng ta vô cùng lo lắng, đã thay đổi hoàn toàn so với trước đó, nàng ta không còn tỏ ra lạnh lùng với Dương Ân nữa.
Dương Ân lắc đầu nói: “Ta không sao”, ngừng một chút, hắn nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần sẽ hộ tống người hồi cung".
Đường Hiểu Hàm cũng nhận ra đây không phải là chỗ để nói chuyện, liền gật đầu nhận lời, sau đó sai người nâng kiệu hồi cung.
Dương Ân nói với Khỉ Gầy: "Khỉ Gầy, xử lý xong chuyện ở đây thì hãy triệu tập mọi người hồi phủ, ta có chuyện quan trọng cần dặn dò".
"Vâng, đại ca", Khỉ Gầy đáp.
Dương Ân cùng Vạn Lam Hinh hộ tống Đường Hiểu Hàm hồi cung, dọc đường vẫn còn lo lắng rằng sẽ có người tập sát lần nữa.
Trận chiến ngắn ngủi vừa rồi đã khiến cho Dương Ân nhận thức được sự hung hãn của đám phản tặc, và phải tự hỏi rốt cuộc bọn chúng đông đảo tới bao nhiêu?
Trên đường, Dương Ân huy động năng lượng từ đan điền điều tức để hồi phục thương thế, những vết thương lần này không quá nghiêm trọng, rất nhanh liền có thể hồi phục.
Dương Ân không nhận ra rằng khi bọn họ trở lại cung điện thì có một kẻ đã bí mật ghi lại những chuyện vừa xảy ra.
"Ngoài người của chúng ta thì chẳng lẽ còn có người của Tống tướng sao? Nhưng tại sao bọn chúng không thương lượng với chúng ta trước?", Dược Linh Vũ lẩm bẩm.
"Các chủ, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?", Bao Liệt Băng hỏi.
"Quay về Dược Vương các, hội đấu giá của bọn chúng đã bị hủy, chỉ cần dạy cho bọn chúng một bài học là được. Bọn chúng đều sẽ hướng nghi ngờ về phía vây cánh của Phúc An Vương mà không cho rằng chúng ta mới là kẻ chủ mưu", Dược Linh Vũ nói rồi nhanh chóng xoay người trở về Dược Vương các.
Y không hề hay biết, hành động này của y đã gây nên một đại họa.