Dương Ân quay đầu lại nhìn Đường Hiểu Hàm Hàm nói: "Nữ hoàng bệ hạ, người đối với Dương Ân có gì bất mãn sao? Người cứ nói thẳng ra đi thì tốt hơn, không cần phải tỏ thái độ kì quái như vậy. Đây không phải là nữ hoàng bệ hạ mà thần biết".
"Trẫm không dám bất mãn gì với vương gia ngươi", Đường Hiểu Hàm Hàm quay mặt đi, bực mình nói.
Dương Ân quay đầu lại nói với lão công công: "Công công, ông đi ra ngoài một chút, ta cùng nữ hoàng bệ hạ có chút chuyện muốn nói".
Lão công công không để ý tới Dương Ân, chỉ nhìn Đường Hiểu Hàm, lão ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đường Hiểu Hàm.
Đường Hiểu Hàm khẽ cắn răng nói: "Ông đi ra ngoài chờ đi, vương gia sẽ không làm gì trẫm đâu".
“Vâng, hoàng thượng!”, lão công công đáp rồi rời khỏi phòng bao.
Sau khi công công lui ra ngoài, Dương Ân liền dẫn động thiên địa huyền khí ngăn cách phòng bao số 1 với bên ngoài. Dù có chuyện gì xảy ra bên trong phòng này thì bên ngoài cũng không có cách nào cảm nhận được.
Cách này chỉ có vương giả đỉnh cấp mới có thể miễn cưỡng đủ sức làm được, Dương Ân đã đả thông hết kinh mạch từ trên xuống dưới, cho nên hắn cũng có thể dễ dàng làm được.
Sau khi xong việc, hắn tiến đến gần Đường Hiểu Hàm, khiến Đường Hiểu Hàm phải sợ hãi lui về phía sau mà kêu lên: "Huynh muốn làm gì?"
“Hiểu Hàm, xin lỗi!”, Dương Ân xin lỗi với vẻ mặt rất chân thành.
Dương Ân làm như vậy lại khiến cho Đường Hiểu Hàm có chút lúng túng, nàng ta lắp bắp nói: "Huynh... huynh nói... xin lỗi là có ý gì?"
Dương Ân thở dài một tiếng nói: "Là thần đã ép người làm hoàng thượng, thần khiến cho người trở nên đối nghịch với các hoàng tử khác. Tất cả những chuyện này đều là do thần gây ra, nếu không phải vì thần công khai ủng hộ người thì người cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đăng cơ, cho nên đây đều là lỗi của thần, thần thật sự xin lỗi, hôm nay muốn chém muốn giết đều tùy ý nữ hoàng bệ hạ".
Nói đến đây, Đường Hiểu Hàm vô cùng tức giận, nàng ta trừng mắt nhìn Dương Ân nói: "Huynh nghĩ xin lỗi có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Ngươi có biết ta đã bị mẫu hậu mắng như thế nào không? Mẫu hậu mắng ta là đứa con gái bất hiếu, cố ý hại chết phụ hoàng, còn mắng ta máu lạnh vô tình, vì ngai vàng có thể không từ thủ đoạn. Làm sao họ có thể biết rằng ta không hứng thú đến ngai vàng chút nào chứ..."
Đường Hiểu Hàm càng nói càng kích động, nước mắt không ngừng chảy ra, điều này cho thấy trong khoảng thời gian này nàng ta đã tích tụ trong người bao nhiêu oán hận.
Thật ra điều khiến cho nàng ta tức giận nhất chính là trong khoảng thời gian này Dương Ân không hề đến thăm nàng ta, chỉ chờ nàng ta giải quyết xong hết những rắc rối trong triều rồi mới mời nàng ta tới tham dự hội đấu giá, cho nên nàng ta mới ấm ức đến như vậy.
Lúc nàng ta chịu ấm ức, nàng ta đã mong Dương Ân có thể đến an ủi mình biết bao nhiêu, lúc nàng ta xử lý việc trong hoàng thất, nàng ta đã hi vọng Dương Ân ra mặt trấn áp giúp nàng ta biết bao nhiêu, thế nhưng hắn vẫn một mực không xuất hiện, khiến cho nàng ta cảm thấy rất đau lòng, cảm giác giống như nàng ta đã bị Dương Ân đùa giỡn vậy.
Trong mấy ngày qua nàng ta đã phải chịu đựng rất nhiều, bởi vì thứ mà nàng ta phải đối phó không chỉ là đám phản tặc mà còn là người thân của chính mình, tâm trạng đó người ngoài tuyệt đối không thể hiểu được, chỉ sau khi trải qua tất cả mọi chuyện như nàng ta thì mới có thể biết được tâm trạng đau khổ đó khó chịu đến thế nào.
Dương Ân đứng yên nghe Đường Hiểu Hàm nói mà không hề cắt ngang, hắn biết nàng ta cần có chỗ để trút giận.
Khi nàng ta nói xong, hắn mới bước tới ôm nàng ta vào lòng. Nàng ta đã giãy dụa rất nhiều nhưng không thể nào thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, cuối cùng phải ôm lấy hắn mà khóc lớn.
Cũng may là Dương Ân đã dẫn động huyền khí ngăn cách nơi này với bên ngoài, cho nên mới không ai phát hiện hắn to gan như thế, dám khiến cho nữ hoàng bệ hạ tức giận phát khóc, lại dám ôm nữ hoàng bệ hạ vào trong lòng, đúng là to gan lớn mật.
Bên ngoài, hội đấu giá đã trở nên hết sức điên cuồng.
Ngoài phần mở màn ấn tượng, những lần đấu giá tiếp theo đều là linh vật, mỗi một món đều được bán ra với những mức giá rất cao.
Vật phẩm đấu giá không chỉ bao gồm binh khí cấp cao, mà còn có một số linh vật của Man tộc, mấy thứ này đối với võ giả mà nói đều có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại, ai cũng muốn cho những vật phẩm này vào trong túi của mình.
Không có vật phẩm đấu giá nào là không bán ra được, và giá của mỗi vật phẩm bán ra đều cao hơn giá bên ngoài đến ba phần mười. Đây là một hội đấu giá vô cùng thành công.
Theo thời gian, những thứ xuất hiện trong hội đấu giá càng lúc càng trở nên cao cấp hơn, khiến cho ngay cả các vương giả cũng bắt đầu bị cám dỗ.
"Đang tiến lên sân khấu chính là một vật phẩm nổi bật trong hội đấu giá của chúng ta ngày hôm nay, mọi người hãy xem đây là gì?", giọng nói dễ nghe của Tả Thanh Thanh vang lên cùng với tiếng nhạc du dương, ngay sau đó lại có hai cô gái gợi cảm bước lên sân khấu, hai tay của hai người đang cùng đỡ một đóa hoa tươi.
“Đây là vương dược Lam Nguyệt Liên!”, có người thốt lên khi nhận ra lai lịch của loài hoa này.
"Vương dược này rất quý giá đối với võ giả cảnh giới Địa Hải, đây đúng là một vật phẩm quá nổi bật".
"Mau đề ra giá khởi điểm đi, ta muốn có nó!"
...
Lần này, Tả Thanh Thanh không giao dịch bằng đồng vàng mà giao dịch bằng huyền linh thạch, giá khởi điểm vẫn khá thấp, chỉ năm mươi khối huyền linh thạch hạ phẩm, nhưng khi trận đấu giá vừa bắt đầu thì giá cả đã được đẩy lên mức một ngàn huyền linh thạch rất nhanh, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng cao.
Đến lúc này, trong đám người bên dưới cuối cùng cũng đã xuất hiện tình huống dị thường.
“Bữa tiệc tàn sát bắt đầu!”, có kẻ đang lẩm bẩm, hai mắt của kẻ đó đã trở nên đỏ ngầu, ngay sau đó kẻ đó liền nuốt vào miệng một viên đan dược.
Gầm!