Dương Ân nhìn Tiểu Hắc luyện đan, bản thân hắn cũng đã có những kiến thức cơ bản về thuật luyện đan, nên hắn đã càng lúc càng hiểu rõ hơn về các phương pháp luyện đan của Tiểu Hắc.
Luyện đan có ba bước, đầu tiên là chiết xuất tinh hoa thảo dược, kế đến là ngưng tụ đan dược, cuối cùng là thu lửa làm nguội để hoàn thành viên đan dược.
Mỗi bước đều cần có sự phối hợp của ngọn lửa, mỗi bước làm càng tỉ mỉ thì phẩm chất của đan dược ra lò càng cao, luyện được số lượng đan dược càng nhiều, còn ngược lại thì phẩm chất của đan dược sẽ kém, thậm chí không có cách nào luyện thành đan dược.
Tiểu Hắc dùng thần niệm để luyện đan, hết sức nhanh nhẹn, khiến cho người nhìn hoa cả mắt, miệng của nó chốc chốc lại phun ra ngọn lửa ba màu, nung vạc thuốc nóng đến mức đỏ bừng lên, khiến cho dược liệu bên trong ngưng tụ nhanh chóng.
Tiểu Hắc vừa luyện đan mà vừa có thể phân chia thần niệm ra làm hai nửa, một nửa đang giảng giải cho Dương Ân biết những điểm mấu chốt của thuật luyện đan: "Bây giờ đóa hoa thần đình của ngươi đã nở, ngươi cũng có thể điều khiển các loại thảo dược bằng thần niệm theo cách này, nhưng có một điều mà ngươi phải chú ý, tinh hoa thảo dược sau khi tinh chế phải được cách nhiệt và bảo vệ tốt, nếu không sẽ bị nhiệt làm cho bốc hơi, tinh hoa thu được cũng chẳng đáng là bao..."
Dương Ân lắng nghe rất say sưa và ghi nhớ từng lời mà Tiểu Hắc nói vào trong đóa hoa thần đình, để sau này khi hắn dấn thân vào con đường luyện đan thì đỡ phải đi con đường quanh co.
Tốc độ luyện đan của Tiểu Hắc đã nhanh hơn nhiều so với trước đây, một lô đan dược trị thương đã được luyện xong trong vòng chưa tới mười lăm phút.
Nếu chuyện này mà bị các luyện dược sư khác biết được, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin nổi.
Thời gian bọn họ luyện đan tính bằng ngày, hơn nữa tỷ lệ thất bại còn rất cao, muốn luyện ra một lô đan dược trị thương phải mất ít nhất nửa ngày, mà đó là thời gian luyện đan trong điều kiện lý tưởng nhất, nếu thất bại thì không chỉ tiêu hao dược liệu, mà còn lãng phí thời gian.
Khi nắp vạc thuốc được mở ra, hàng chục viên đan dược trị thương hiện ra, tròn đầy và thơm phức, điều này cho thấy chất lượng của chúng vô cùng tốt.
“Một lần chỉ luyện ra được mấy chục viên, quá tệ”, Tiểu Hắc không hài lòng, lẩm bẩm một hồi thì tiếp tục luyện thêm một lô khác.
Những luyện dược sư khác mà nghe thấy nó nói như vậy, chắc chắn sẽ đập đầu vào tường vì quá xấu hổ.
Ngay cả đan dược trị thương thông thường nhất, họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng khi có thể làm ra một hoặc hai viên trong cùng một lần luyện. Chỉ có những đại sư mới có thể luyện được năm viên hoặc hơn trong một lần. Tiểu Hắc đã có thể tạo ra hàng chục viên đan dược chất lượng cao trong cùng một lần luyện, điều này cho thấy rằng nó đã sử dụng được gần như toàn bộ tinh hoa dược lực, hao phí trong quá trình luyện chế là vô cùng ít.
Trình độ của nó đã vượt qua một đại sư, thậm chí các tông sư còn không thể so sánh được với nó, chỉ có các thánh dược sư trong truyền thuyết mới có thể làm điều đó.
Dương Ân không biết những điều này, nhưng hắn cũng cảm thấy Tiểu Hắc rất lợi hại.
Sau khi Dương Ân nhìn Tiểu Hắc liên tục luyện chế ba lô đan dược, hắn cũng ngứa tay, muốn cùng nó luyện chế đan dược, nhưng mà hắn không thể tạo ra ngọn lửa thì biết phải làm sao?
Vì vậy hắn không để ý đến Tiểu Hắc nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện tâm hỏa.
Tâm hỏa từ tim sinh ra, không chỉ cần huyền khí kích thích, mà quan trọng nhất chính là nguồn huyết mạch.
Dương Ân huy động sức mạnh từ đan điền trung tâm truyền vào tim, khiến cho trái tim đập nhanh hơn, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy trái tim hắn có thể biến hóa được.
Vì vậy, hắn lại dồn huyết mạch hội tụ xuống đan điền trung tâm, khí huyết kết hợp, nhưng đáng tiếc vẫn không xảy ra biến hóa gì lớn.
Hắn nhiều lần huy động huyền khí hội tụ với huyết mạch, giống như phương pháp khoan gỗ tạo lửa cổ xưa, hy vọng có thể tạo ra ngọn lửa, nhưng đáng tiếc vẫn không có tác dụng.
“Chẳng lẽ mình thật sự không có khả năng tạo ra tâm hỏa sao?”, Dương Ân phiền muộn nghĩ thầm.
Hắn càng lúc càng phiền não, trái tim bị hắn đem ra thử nghiệm hết lần này đến lần khác tới mức trở nên đau nhức, thiếu chút nữa là đau đến ngất đi.
Tiểu Hắc hoàn toàn không bận tâm đến Dương Ân, nó vẫn đang tập trung vào việc luyện đan. Khi sức mạnh của nó cạn kiệt, nó sẽ tinh chế thêm một số loại thảo mộc trong cơ thể để bổ sung năng lượng, và nó cũng có thể sử dụng nguồn sức mạnh bên ngoài để phục hồi, để cho bản thân mạnh hơn so với ban đầu.
Một ngày một đêm trôi qua, Tiểu Hắc cuối cùng đã chịu hết nổi, mệt mỏi nằm vật xuống.
Đan dược chất thành ba đống bên cạnh. Ba đống đan dược này có kích thước khác nhau. Đan dược trị thương có nhiều nhất, khoảng một ngàn viên. Đan dược tăng khí thì ít hơn, khoảng ba trăm viên. Đan dược phá huyệt có ít nhất, chỉ khoảng một trăm viên.
Luyện chế hết đống đan dược này chỉ trong một ngày một đêm, đối với bất cứ luyện dược sư nào cũng là một kỳ tích.
Đáng tiếc, Tiểu Hắc không hài lòng một chút nào, đám đan dược hạ cấp này đối với nó chẳng qua chỉ là phế phẩm, luyện cho nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Ít nhất cũng đủ để cho tên nhóc đó dùng trong một thời gian”, Tiểu Hắc khẽ thở dài.
Lúc này nó mới nhìn sang Dương Ân, thấy Dương Ân đã ngất xỉu trên mặt đất từ lúc nào, hai tay ôm chặt lấy ngực, cả người đỏ lên một cách đáng sợ, như thể có một luồng nhiệt lượng kinh khủng nào đó đang thiêu đốt hắn từ bên trong.
“Tên nhóc này rất nỗ lực, nhưng chỉ như vậy mà muốn tạo ra tâm hỏa thì đúng là ngây thơ”, Tiểu Hắc tự lẩm bẩm một mình, sau đó nằm dài ngủ ở một bên, mặc kệ Dương Ân sống chết thế nào.
Lúc này, trong trái tim Dương Ân đã đột nhiên bốc lên ngọn lửa.