– Con gái à, để mẹ xem vết thương trên trán con có cần rửa sạch không.
Mẹ cô tháo miếng vải trắng đang băng trên đầu cô xuống, sau đó đột nhiên ngẩn ra:
– Ơ? Đây là vết thương sao?
– Bị rách một mảng lớn như vậy, không phải là vết thương thì là gì?
Bà nội đứng kế bên lẩm bẩm nói.
– Cha nó ơi, ông xem nè!
Mẹ cô thất thần gọi lớn, sau đó nói tiếp:
– Đây sao lại là vết thương được? Chẳng phải là một vết bớt đỏ sao!
Bà nội và cha cô liền chạy đến xem.
Quả nhiên, trên trán cô không phải là một vết sẹo mà là một cái bớt đỏ, cái bớt nhỏ nhỏ, có hình giống như một chiếc bình nhỏ vậy.
– Không thể nào, lúc đó rõ ràng là con bé bị bình Ngọc Tịnh của Bồ Tát rơi trúng đầu mà, còn chảy máu rất nhiều nữa.
Bà nội không giấu nổi vẻ kỳ lạ nói.
Hoàng Tú Lệ liền đưa tay sờ vào vết đỏ đó, rất trơn, giống như là vết bớt bẩm sinh vậy.
Thấy cả nhà đều kinh ngạc như thế, Dương Tử Mi cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô liền chạy vào phòng, lấy cái kiếng của mẹ ra soi.
Quả nhiên, trên trán cô có một cái bớt nhỏ màu đỏ, giống như ai đó cố ý chấm vào vậy. Cái bớt đó vô tình khiến cho gương mặt cô càng dễ thương và hoạt bát hơn.
Cô đưa tay lên sờ, không thấy đau chút nào.
Sao lại thế?
Cô quay trở ra, chỉ thấy cha cô đang khuyên bà nội và mẹ cô không nên tin vào mấy chuyện ma quỷ này nọ, ông nói đó chẳng qua chỉ là biến dạng của vết sẹo thôi.
Biến dạng của sẹo sao?
Dương Tử Mi đi ra khỏi nhà, ngồi lên một chiếc ghế đẩu rồi giở quyển “Chu Dịch” ra đọc.
“Vạn vật xuất hồ chấn, chấn, đông phương dã. Tề hồ tốn, tốn, đông phương dã; tề dã giả, ngôn vạn vật chi khiết tề dã. Ly dã giả, minh dã, vạn vật giai tương kiến, nam phương chi quái dã; thánh nhân nam diện nhi thính thiên hạ, hướng minh nhi trị, cái thủ chư thử dã. Khôn dã giả, địa dã, vạn vật giai trí dưỡng yên, cố viết trí dịch hồ khôn. Đoài, chính thu dã, vạn vật chi sở thuyết dã, cố viết thuyết ngôn hồ đoài. Chiến hồ càn, càn, tây bắc chi quái dã, ngôn âm dương tương bạc dã. Khảm giả, thủy dã, chính bắc phương chi quái dã, lao quái dã, vạn vật chi sở quy dã, cố viết lao hồ khảm. Cấn đông bắc chi quái dã, vạn vật chi sở thành chung nhi sở thành thủy dã, cố viết thành ngôn hồ cấn.”
Cô vô cùng sốc khi thấy mình có thể đọc được những dòng chữ khó như vậy trong sách.
Tuy kiếp trước cô sống đến hai mươi tám tuổi nhưng vì không được học hành đến nơi đến chốn nên trình độ ngữ văn cũng chỉ là trình độ của một đứa bé lớp ba thôi. Nhưng lúc nãy, khi nhìn thấy những dòng chữ này, cô lại không cảm thấy xa lạ, thế nên cô liền đọc chúng một cách rất tự nhiên.
Còn nữa, cô phát hiện, lúc nãy chỉ mới đọc có một lần thôi, không ngờ lại nhớ hết.
Trí nhớ của cô tốt như vậy từ lúc nào?
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là kết quả của việc trùng sinh sao?
Cô liền đọc thử hết nội dung của một trang sách, sau đó đóng sách lại, kết quả là cô có thể đọc thuộc hết những nội dung đó.
Cô thực sự là có khả năng đọc qua là nhớ rồi!
Cô… hình như biến thành thần đồng rồi!
– Ôi chao, thầy Dương!
Cùng với âm thanh the thé đó là một người phụ nữ trung niên, dáng người mập mạp, tóc bóng mượt gọn gàng, mặc chiếc áo màu đỏ tươi hoa hòe lòe loẹt cùng chiếc quần màu xanh dương, tay dẫn một đứa bé trai tròn ú xuất hiện ngay trước nhà cô.
Vừa nhìn thấy hai người họ, mắt của Dương Tử Mi lập tức nhíu lại.
Người phụ nữ đó là Lương Như Hoa, vợ của trưởng thôn. Đứa bé trai kia là con của bà ta, tên Dương Tráng.
Trong ký ức của cô, Lương Như Hoa là một người phụ nữ chua ngoa đanh đá, ỷ chồng mình là trưởng thôn nên không biết đã bắt nạt gia đình cô bao nhiêu lần rồi, đặc biệt là mẹ cô, lần nào cũng bị bà ta vô cớ mắng mỏ đến khóc luôn.
Thế nên, vừa thấy bà ta là cô liền cảm thấy chán ghét, cô trừng mắt liếc bà ta nhưng bỗng nhiên cô phát hiện khoảng không trên đầu bà ta xuất hiện một dòng chữ: Lương Như Hoa, sinh vào 7 giờ ngày 24 tháng 1 năm 1964, tính tình chua ngoa đanh đá, lòng dạ nham hiểm độc ác, chồng Dương Đức Minh, có một con trai tên Dương Tráng…
Cô vô cùng ngạc nhiên, cô muốn nhìn rõ hơn để chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác nhưng một cơn choáng thoáng qua, cô lắc đầu một cái, hết choáng.
Sao vậy kìa?
Cô thử nhìn Dương Tráng, quả nhiên, một dòng chữ xuất hiện trên đỉnh đầu nó: Dương Tráng, sinh vào 5 giờ ngày 5 tháng 4 năm 1987, cha Dương Đức Minh, mẹ Lương Như Hoa, không có anh chị em…
Tại sao lại như vậy?
Cô quay sang nhìn cha mình, Dương Thanh, nhưng lại không thấy gì.
Cô lại đưa mắt nhìn về phía em gái mình, Dương Tử Hi, đang nằm ngủ trên võng nhưng cũng không nhìn thấy gì.
Tại sao, tại sao khi nhìn hai mẹ con Lương Như Hoa thì lại xuất hiện hiện tượng đó?
Tuy nhiên, lúc cô muốn xem thêm nhiều hơn nữa thì trán cô nhức nhức, cảm giác choáng váng lập tức xuất hiện.
Lúc này, Lương Như Hoa kéo Dương Tráng ngồi vào ghế trước mặt Dương Thanh nói:
– Thầy Dương, hôm nay Tiểu Tráng nhà tôi bị bắt nạt ở trường, sao thầy lại không bênh nó mà còn trách nó vậy, thái độ của thầy vậy là sao?
Dương Thanh ngạc nhiên đưa tay đẩy đẩy cặp kính cận của mình, nói:
– Dương Tráng đánh bạn, nó bắt nạt bạn chứ có bạn nào bắt nạt nó đâu.
– Ôi, thầy Dương, tôi biết đó là cháu thầy nên thầy mới thiên vị như vậy. Thằng Tráng nhà tôi ngoan thế, sao lại đánh bạn chứ?
Lương Như Hoa cười nham hiểm, sau đó liền đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Dương Thanh, phun ra một bãi nước bọt, sau đó lớn tiếng la lối:
– Dương cận thị, nếu như không nhờ cha thằng Tráng thì ông có được vào trường dạy học không? Ông không mang ơn thì thôi, giờ mà còn bắt nạt thằng Tráng nữa!
Dương Thanh vẻ mặt đau khổ, không biết phải làm sao mới được. Ông chỉ biết đỏ mặt giải thích:
– Đúng là Dương Tráng đánh bạn trước mà.
– Dù là thằng Tráng nhà tôi có đánh bạn trước đi nữa thì cũng là do Dương Huy chọc ghẹo nó trước nên nó mới đánh, phải kiểm điểm thằng Dương Huy kia trước toàn trường và bắt nó xin lỗi thằng Tráng nhà tôi! Còn ông nữa, ông cũng phải tự kiểm điểm trước toàn trường, thừa nhận do mình dạy dỗ không chu đáo, thiên vị!
Dừng một chút Lương Như Hoa tiếp:
– Nếu không thì ông đừng hòng mà sống yên ổn ở Dương gia thôn này!
Nghe bà ta nói vậy, Dương Tử Mi vô cùng tức giận!
Cô nhớ là kiếp trước cũng xảy ra chuyện như vầy, lúc đó cha cô suốt đêm không ngủ, cứ thở dài lo lắng, mẹ cô phải khuyên răn hết lời.
Ngày hôm sau, cha cô đến trường làm kiểm điểm, còn thằng Dương Tráng kia tuy nhỏ nhưng đã hung hăng hống hách, đánh bạn không nói, còn thường xuyên lấy đá chọi cha cô nữa!
Nhưng cha cô chỉ biết nhịn mà thôi.
Cha cô sức khỏe yếu, không làm được những việc nặng nhọc cần nhiều sức. Tuy chỉ là thầy giáo dạy hợp đồng ở bậc tiểu học nhưng ít ra một tháng cũng được một trăm đồng tiền lương, tuy ít nhưng cũng có thể sống qua ngày.
Nếu như mất việc, ông không biết phải làm gì để nuôi sống gia đình, thế nên khi bị ức hiếp, ông chỉ biết nhịn.
Lúc đó Dương Tử Mi còn nhỏ, không hiểu được nỗi khổ nhục của cha mình.
Nhưng bây giờ, cô đã 28 tuổi rồi, cô hiểu tất cả mọi thứ, thế nên cô vô cùng tức giận. Ánh mắt nhịn nhục của cha cô giống như một con dao cứa vào tim cô.
Cô nghiến răng thề rằng, cô nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình, quyết không cho bất kỳ ai bắt nạt họ nữa!
Lương Như Hoa dẫn Dương Tráng ra về cùng với nét mặt huênh hoang chiến thắng!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!