Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Đương nhiên là cô không thể trực tiếp đưa bùa cho cha mình được, bởi vì ông ấy nhất định sẽ không đeo.

Cô biết, mỗi lần cha cô ra ngoài làm việc gì đó thì ông đều mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen lúc ông kết hôn. Đây cũng là bộ đồ mà ông thích nhất trước giờ, bình thường ông đều không nỡ mặc. Thế nên ngày mai nhất định ông sẽ mặc bộ đồ đó để vào thành phố.

Nghĩ vậy, nên cô liền gấp lá bùa lại rồi âm thầm nhét nó vào túi quần của ông, cầu nguyện cho ông đừng phát hiện ra lá bùa đó.

Ngày hôm sau, cha cô quả nhiên mặc bộ đồ đó lên thành phố.

Có lẽ vì tác dụng của lá bùa nên vẻ u ám trên mặt ông cũng giảm đi phần nào, vẻ mặt ông cũng có thần sắc hơn.

Ông vừa ra khỏi nhà thì Dương Hà cũng vừa đến, thấy Dương Tử Mi, Dương Hà vô cùng phấn khởi nói:

– Bé con, con quả nhiên nói như thần, con nói chú lợi mộc, hôm nay đột nhiên có hai người đến tìm chú, không biết tại sao họ lại thích cái cây Nam Mộc già trước cửa nhà chú, sau đó họ nói trả chú một ngàn đồng để mua cái cây đó, ha ha, chẳng nhờ vậy mà ta có vốn để ra ngoài làm ăn? Thật không ngờ, một gốc cây lại đáng giá đến thế.

Năm 1992, một ngàn đồng là một khoản tiền rất lớn. Lúc đó một giáo viên biên chế, lương một tháng cũng chỉ vỏn vẹn ba trăm đồng thôi.

– Họ là ai vậy ạ?

Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.

– Một người nhìn có vẻ rất giàu, còn người kia nhìn rất giống một thầy phong thủy, tướng số gì đó, tầm bốn năm mươi tuổi, ông ấy còn cầm theo la bàn đi vòng vòng quanh gốc cây trước cửa nhà chú nữa.

Dương Tử Mi nghe vậy, cảm thấy rất thú vị, bèn theo Dương Hà đến đó xem.

Khi đến nơi, thì thấy trước gốc cây to chừng một người ôm trước nhà Dương Hà có một người đàn ông đang đứng. Người này mặc y phục bằng lụa tơ tằm kiểu nhà Đường màu đen, tuổi tầm sáu mươi, tóc hoa râm chải bóng mượt, trên cổ còn đeo một mặt dây chuyền hình Quan Âm làm bằng cẩm thạch đen, tay đeo một chuỗi hạt cẩm thạch màu đỏ, tư thái ung dung, hòa nhã.

Người còn lại thì mặc một bộ đồ kiểu nhà Đường màu trắng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc dài chấm vai, hơi mập, trong tay đang cầm một cái la bàn và đang nói gì đó với người kia, thần thái của người này có chút kiêu căng, ngạo mạn.

Để hiểu rõ hơn lai lịch của họ, Dương Tử Mi liền nhìn chăm chú vào người lớn tuổi kia khoảng một phút, lập tức trên đỉnh đầu ông ta xuất hiện một hàng chữ:

“”

Dương Tử Mi không lạ gì với cái tên Hoắc Văn Hoa này. Sau năm 1997, ông ta nhanh chóng trở thành tỷ phú quyền lực nhất ở Hong Kong, và chiếm vị trí thứ mười trên bảng xếp hạng những người giàu có nhất trên thế giới của Forbes. Còn ba người con trai của ông ta thì thường xuyên có scandal với các cô diễn viên. Kiếp trước khi cô bày hàng xem bói, hầu như ngày nào cũng thấy tin tức liên quan đến họ.

Một tỷ phú của tương lai, hôm nay lại đến Dương Gia thôn để mua Nam Mộc sao?

Chẳng lẽ cây Nam Mộc này là dùng để làm quan tài cho người cha sắp mất của ông ấy sao?

Cô tiếp tục nhìn sang người đàn ông đang cầm la bàn và mặc đồ trắng kia:

Nhiêu đó thông tin đơn giản quá, vẫn chưa đủ, thế là cô lại nhìn người đó lâu hơn một chút. Đột nhiên, hàng chữ kia biến mất, thay vào đó là cảnh Hoa Thiều Quang kia bỗng nhiên bị một con chim ị trúng đầu, sau đó lại trượt chân ngã.

Cô vẫn muốn xem nhiều hơn, nhưng đầu bắt đầu choáng, cảnh tượng kia cũng dần mờ đi, trở lại với những gì đang diễn ra trước mắt.

Cô đưa tay sờ sờ lên đầu mình.

Cảnh tượng kia nghĩa là gì? Chẳng lẽ đó là điềm báo người đàn ông tên Hoa Thiều Quang kia sắp gặp chuyện sao?

Đang lúc nghĩ ngợi thì cô chợt nghe Hoa Thiều Quang la lên một cái, trên đầu ông quả nhiên có một bãi phân chim, ông vội vàng rút khăn tay từ trong túi quần ra lau nhưng không may là kế bên chân ông lại có một hòn đá, ông bất cẩn đạp trúng, trượt chân té nhào xuống đất.

Ông ấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tư thái vốn có, mặt lại trở về với dáng vẻ kiêu ngạo thường thấy.

Dương Tử Mi rất vui!

Thì ra, cô còn có thể thấy trước được những chuyện sắp xảy ra nữa.

Thế là, cô lại nhìn sang Hoắc Văn Hoa, quả nhiên cũng có một cảnh tượng xuất hiện: Hoắc Văn Hoa đang cầm một cái điện thoại thập niên 90 nghe gì đó, mặt ông lộ ra vẻ bi thương tột độ, sau đó quỳ xuống khóc nức nở…

Cô chỉ có thể thấy được nhiêu đó thì đầu cô lại choáng.

Tuy nhiên, cô cũng có thể đoán ra được là sở dĩ ông ấy khóc như thế, chắc chắn là vì nhận được tin cha ông mất.

 

Quả nhiên, một lúc sau, chiếc điện thoại màu đen của Hoắc Văn Hoa reo lên.

Ông ta lấy điện thoại ra nghe, đột nhiên mặt ông trở nên bi thương, toàn thân run rẩy, sau đó quỳ rạp xuống đất, mặt hướng về phía Hong Kong cúi đầu lạy ba lạy, nước mắt dàn dụa.

Thấy Hoắc Văn Hoa bi thương như vậy, Dương Tử Mi lại chợt nhớ đến cảnh nhà tan cửa nát của nhà mình, trong lòng cô bất giác cũng vô cùng bi thương, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.

– Bé con à, sao con lại khóc vậy?

Dương Hà thấy cô khi không lại khóc như vậy mới hiếu kỳ hỏi.

Dương Tử Mi giơ tay lau nước mắt nói:

– Con thấy ông Hoắc kia buồn vì mất cha nên con cũng khóc theo.

– Ông Hoắc? Sao con biết ông ấy họ Hoắc? Con quen ông ấy sao?

Dương Hà kinh ngạc hỏi.

Giọng của anh ta rất lớn nên Hoa Thiều Quang và Hoắc Văn Hoa đứng gần đó cũng nghe thấy.

Hoắc Văn Hoa đứng dậy, lau lau nước mắt, sau đó nhìn Dương Tử Mi vẻ nghi hoặc.

Từ khi đến đây, ông chưa từng nói ra thân phận của mình, lại càng không ai biết cha ông vừa mới mất.

Cô bé này sao lại biết được cơ chứ?

Ông ta cứ nhìn Dương Tử Mi chằm chằm, và phát hiện Dương Tử Mi có gì đó rất đặc biệt. Đôi mắt to đen láy kia của cô hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ hiện tại của cô. Đôi mắt ấy như đôi mắt của một người trưởng thành, từng trải, đôi mắt đã trải qua rất nhiều biến cố trong cuộc đời. Ngoài ra, trên trán cô còn có một vết bớt màu đỏ, vết bớt này càng khiến cho gương mặt nhỏ bé của cô dễ thương và lanh lợi hơn. Da cô thì trắng như sứ, cứ như muốn phát sáng vậy.

Mấy chục năm nay, Hoắc Văn Hoa đã gặp qua rất nhiều người, nhưng trước giờ vẫn chưa từng gặp đứa bé nào như Dương Tử Mi cả.

– Cô bé, con đến đây!

Hoắc Văn Hoa giơ tay vẫy vẫy Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi chạy lại và ngước mặt nhìn Hoắc Văn Hoa, sau đó cất giọng non nớt nói:

– Ông Hoắc, xin chào, ông gọi con có việc gì ạ?

– Cô bé, sao con biết ta họ Hoắc?

Thấy Dương Tử Mi dạn dĩ, không rụt rè như các cô bé vùng nông thôn khác, Hoắc Văn Hoa càng hiếu kỳ hơn.

– Con bói ra đấy.

Dương Tử Mi cười nói.

Dương Hà lúc này nói xen vào:

– Ông đừng thấy nó còn nhỏ mà xem thường, nó là đệ tử của lão thần tiên trên núi đấy, xem bói đúng lắm.

– Ô? Còn nhỏ vậy đã học Dịch Học rồi sao? Thật hiếm thấy.

Tiếp đến Hoắc Văn Hoa quay sang hỏi Hoa Thiều Quang:

– Hoa đại sư, có thể bói ra họ tên của một người, có phải là một chuyện rất khó đúng không?

Hoa Thiều Quang nhìn Dương Tử Mi một cái.

Ông ta cũng phát hiện Dương Tử Mi có gì đó rất khác biệt, nhưng, ông không tin là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có thể am hiểu Huyền Học đến vậy, lại càng không thể bói ra được họ tên của một người xa lạ, một chuyện mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể làm được. Nghĩ vậy, nên Hoa Thiều Quang đáp:

– Chắc là cô bé từng thấy ông trên ti vi thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!