Nhược Hân vô cùng vui sướng, khi có thể nghĩ ra một việc khiến cô kiếm được tiền. ngày hôm sau cô tăng lên gấp đôi, là 60 quả cô nghĩ nếu không bán được thì mình bỏ vào tủ lạnh ăn dần đỡ phải mua thức ăn. bốn giờ chiều cô lại mở cửa nhà ra, đem trứng ra bán. mấy người khách ăn trứng ngày hôm qua, hôm nay lại ghé qua rất sớm. người khách hỏi cô.
" cô gái cháu là người vùng nào, loại đặc sản này là món ăn quê cháu à?
" dạ thưa gì.. cháu là người Đài Bắc, đây là món trứng gà nướng đặc sản của người Đài Bắc đấy ạ.
trứng gà nướng mùi vị thơm ngon rất đặc trưng, đồ ăn ngon lại giá rất bình dân vậy nên có người lấy hẳn 10 quả, 60 quả trứng gà nướng không đến nữa giờ đồng hồ đã bán hết. ngày hôm sau cô làm tăng lên 100 quả, những vị khách được ăn ai nấy đều tấm tắc khen ngon, người này chuyền tai người kia, bởi vậy ngày hôm nay lại có thêm rất nhiều người đến ăn thử. mọi người ai nấy đều muốn được thử, bởi vì trứng gà nướng họ chưa từng được ăn, ai cũng muốn được thử. mọi người chia nhau cứ người 5 quả về ăn.
Nhược Hân thấy vậy ngày tiếp theo tăng gấp đôi, trứng gà nướng thơm ngon bởi vậy gấp đôi cũng bán hết. cứ 5 giờ chiều là mọi người lại tụ tập trước cửa nhà Nhược Hân, Chỉ trong có một tuần lễ Nhược Hân đã trở thành cô gái bán trứng gà nướng thực thụ. cả khu chung cư ai ai cũng biết ở tầng 25, có cô gái bán trứng gà nướng xinh đẹp. họ đến để được thưởng thức đặc sản trứng gà nướng Đài Bắc, và cũng muốn được ngắm nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của cô.
ở phòng bảo vệ khu chung cư, camera quan sát thấy, cứ 5 giờ chiều là có rất nhiều người tụ tập ở trước một căn hộ, tầng 25. vậy nên bảo vệ đến để kiểm tra, họ chỉ thấy có rất nhiều người đang đứng để chờ cô gái, ngồi phía trong cánh cửa đang loay hoay với một cái bếp điện nướng, và trên bếp điện là những quả trứng gà đang được cô gái nướng, nhìn có vẻ rất ngon lành. nhìn thì là vậy nhưng công việc của họ làm thì vẫn phải làm. họ không cho cô bán trứng nướng nữa, bởi vì họ lo khi dùng điện cho bếp nướng, sẽ không an toàn và có thể xảy ra cháy nổ. vì cô chỉ là người ở nhờ, bởi vậy họ gọi điện cho chủ nhà tới giải quyết.
nhận được tin bên ban quản lý khu chung cư, Trương Hải vội chạy đến. lúc này tại vì chưa bán hết nên cô bán nốt chỗ trứng còn lại mới nghĩ. Trương Hải chạy xe tới nơi, bước vội vào thang máy bấm tầng 25. cửa thang máy được mở ra, một người đàn ông cao trên mét tám, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, với bộ vest đen, vối cùng chiếc áo sơ mi trắng lịch lãm bước tới. mọi người đang đứng để chờ đến lượt của mình, bởi vì ngày mai bảo vệ chung cư sẽ không cho cô bán nữa, vậy nên ai cũng muốn mua được vài quả. mọi người qoay đầu lại nhìn anh..cha. cha.. thật là chuẩn soái ca nha. cô đang loay hoay với cái bếp nướng của mình, nghe tiếng xì xào của mọi người, cô ngước mắt lên... ôi.. thật là hú hồn. anh cất tiếng lạnh lùng nói.
" xem ra tiểu thư, dạo này ăn nên làm ra quá nhỉ.
Nhược Hân ngượng ngùng không nói nên lời, bởi vì anh đã cho cô chiếc thẻ hơn 10 vạn. vậy mà bây giờ cô lại làm cho, quản lý chung cư mời anh tới giải quyết việc của cô. cô cúi đầu xuống không giám nhìn vào mặt người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng đó. mọi người thấy cô cúi đầu im lặng trước mặt của một quý ông, họ đều nghĩ hai người này chắc là đang yêu đương, cô giận dỗi nên chạy trốn đến đây. nhìn thấy cô mái tóc dài được búi chặt lên cao, thân đeo tạp dề có vẻ rất chuyên nghiệp. anh bước thẳng vào nhà ngồi lên ghế sofa phòng khách, vắt chéo chân, tay chống cằm nhìn cô chằm chằm.
lúc này Nhược Hân thấy lạnh hết cả sống lưng. không biết để phải làm sao cho hết ngượng, cô bước vào phòng bếp lấy ra một cái đĩa, cô đặt vào đó năm quả trứng nướng, đem đến đặt trên bàn ở trước mặt anh.
" anh ăn thử đi...ngon lắm đấy ạ.. rồi cô lại vội sang bán cho khách đang đứng chờ. mười phút sau 200 quả trứng đã hết sạch. cô thu dọn đồ rồi đóng cửa lại, cô bước rón rén đến ghế sofa đối diện rồi ngồi xuống.
" anh cho tôi xin lỗi, tại tôi mà đã làm viền đến anh.
anh nhìn cô chăm chú, như không muốn bỏ sót một chi tiết nào, rồi bỗng cất giọng rất lạnh lùng, không cảm xúc mà tra hỏi cô.
" cô hãy nói cho rõ tên, tuổi, người ở đâu, và vì sao lại chui vào thùng xe tải ngủ như vậy?
Nhược Hân cúi đầu xuống, không giám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. anh lại lạnh lùng tra hỏi tiếp.
" để nói ra mình là ai mà cô cũng cảm thấy khó khăn đến như vậy sao? xem ra cô là một người ném nơi nào cũng có thể sống được. mới đến đây có một tuần mà đã ăn nên làm ra như vậy rồi. cái thẻ tôi cho cô đủ để cô sống được gần hai năm đấy. vậy nên cô có thể dời khỏi nhà của tôi được rồi.
nói xong anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, rồi đứng lên bước ra phía cửa.