Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Bạch Ngư hồi quang phản chiếu cũng chỉ được phút chốc, vừa dứt lời đã mất ý thức hôn mê, mặt mày tái nhợt, cánh môi trắng bệch, hơi thở mỏng manh.
Hoắc Kinh Đường dè dặt chạm vào cánh tay Triệu Bạch Ngư, giọng nói khàn khàn: "Cứu y..."
Hoắc Kinh Đường giương mắt lên, hai mắt đỏ bừng, đau thương lấp đầy trong mắt, tâm trạng căng thẳng đến tận cùng, những người đối diện hắn liếc mắt nhìn cũng đoán được hắn sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.
"Ta không tiếc gì hết, cầu xin ông cứu tiểu lang!"
Thái y mở miệng mấp máy môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, lão ngẩng đầu nhìn Nguyên Thú đế và Hoắc Kinh Đường, còn có cả triều văn võ đang vây lại, mặt toát ra vẻ khiếp sợ, lo lắng và nỗi thương xót không biết vì sao ập đến một cách rõ ràng.
Lão không khỏi thở dài trong lòng, tiểu Triệu đại nhân này chỉ nói một câu thôi mà đã khiến cho lòng của tất cả triều thần biển động, đến quan Ngự sử thường xuyên giận dữ mắng mỏ Triệu Bạch Ngư không chiếu tự ý chém ba trăm quan ở trên triều đình và các hội nghị còn lo lắng ra mặt, nói chi đến những người khác.
Đi lại trong cung đã ba mươi năm, thật sự là lão chưa từng thấy cảnh tượng nào như cảnh trước mắt, tới nỗi những kẻ thù chính trị từng công kích Triệu Bạch Ngư cũng phải bái phục vì phẩm hạnh của y.
Vấn đề là bây giờ tiểu Triệu đại nhân không hề có ý muốn được sống, cũng không biết là vì điều gì, chẳng lẽ là y áy náy trong lòng sau khi đã chém chết ba trăm quan hay sao?
Thái y nghĩ loạn cả lên, nhanh chóng bị một loạt phương pháp y học để cứu Triệu Bạch Ngư làm choáng ngợp, lão lệnh cho người đi nấu một chén canh dã sâm năm trăm năm để kéo dài hơi thở rồi nhìn về phía bụng của y, trước gương mặt đầy đe dọa của Nguyên Thú đế và dáng vẻ đờ đẫn của Hoắc Kinh Đường, cùng với ánh mắt sáng rực của cả triều văn võ phía sau lưng, lão không ngừng lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trong lòng bàn tay.
"Không thể kéo dài thời gian nữa, bây giờ còn chưa chảy máu nhiều, rút được đao ra vẫn không chắc sẽ ổn định. Vì vậy khi rút đao cần phải rút nhanh và vững, sau đó nhanh chóng rải thuốc cầm máu lên, nhưng hoàn thủ đao này gần như đã đâm xuyên qua bụng gây tổn thương lên cơ quan nội tạng, nếu như hiệu quả của thuốc cầm máu không phát huy kịp với tốc độ xuất huyết, chỉ sợ..."
"Ngươi đừng lải nhải nữa!" Nguyên Thú đế nổi giận quát mắng, nhìn về phía đại thái giám nói: "Đi lấy hết tất cả thuốc cầm máu và dược liệu giữ hơi treo mạng ra đây!"
Đại thái giám gật đầu lia lịa: "Lão nô lập tức kêu người đi lấy ngay!" Nói xong thì nhanh chân lui ra ngoài.
Triệu Trường Phong tự đề cử mình: "Ta cõng Đô tri chạy đi sẽ nhanh hơn một chút."
Lòng đại thái giám cũng nóng như lửa đốt, nghe vậy thì không do dự nữa, thế là được Triệu Trường Phong cõng đi lấy dược liệu, quả nhiên là nhanh hơn ông chạy chậm đi lấy nhiều.
Mà ở bên này, theo sự hướng dẫn của thái y, Nguyên Thú đế đặt Triệu Bạch Ngư nằm xuống đất, thái y lau tay xong liền chuẩn bị cầm đao rút ra, bỗng nhiên Hoắc Kinh Đường lên tiếng: "Để ta rút đao."
Thái y sửng sốt, trong điện này đúng là không có tay ai cầm đao vững hơn tiểu quận vương, có điều hắn có làm được không?
Thái y không thể tự chữa cho mình, tiểu quận vương xách đao giết người như thái thịt rút đao cho tiểu lang quân của hắn thì liệu có sợ hãi khiến tay run hay không? Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, chẳng phải sau này hắn sẽ tự trách bản thân mình vì cái chết của tiểu Triệu đại nhân hay sao?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng thái y vẫn tránh người ra nhường chỗ, dù gì lão cũng không chắc rằng tay mình đủ ổn định để rút đao, tuy tâm trạng của Hoắc Kinh Đường không yên, nhưng trí nhớ cơ bắp của cánh tay hắn hẳn là vẫn có thể chống đỡ giúp hắn vững vàng rút đao ra.
Hoắc Kinh Đường nhìn Triệu Bạch Ngư, bỗng dưng cánh tay khẽ động, một tiếng soạt vang lên, tiếng đao rời khỏi da thịt kèm theo âm thanh leng keng rơi xuống đất, còn bàn tay rút đao của hắn thì bắt đầu mất kiểm soát run lên.
Thái y nhanh tay lẹ mắt cầm lấy thuốc cầm máu lên, thuốc bột rơi xuống nơi máu loãng đang ồ ạt chảy ra, rắc hết lọ này đến lọ khác, mãi đến khi bột thuốc phủ đầy kín miệng vết thương kinh khủng, lượng máu chảy ra giảm dần cho đến khi ngừng hẳn, trên đất đã có đến bảy tám lọ thuốc nằm lăn lóc.
"Hồi bẩm bệ hạ, hồi quận vương điện hạ, cứ cách một canh giờ lại đút một chén canh nhân sâm giữ hơi thở, đợi đến khi máu lưu thông ổn định rồi mới khâu lại, trước hết hãy đưa tiểu Triệu đại nhân đến một nơi an toàn ít người, chỉ sợ chốc nữa sẽ sốt cao không giảm, vì vậy phải có người coi sóc tiểu Triệu đại nhân từng giây từng phút, dùng rượu lau chùi thân thể để hạ nhiệt độ, chú ý tránh để vết thương nhiễm trùng." Thái y chắp tay nói.
Nguyên Thú đế: "Dọn dẹp noãn các, sắp xếp cho Triệu khanh vào ở đi, lệnh cho cung nữ thái giám và thái y ngày đêm trông coi không nghỉ, ai dám lười biếng, dây dưa lỡ việc ảnh hưởng tính mạng Triệu khanh thì giết chết ngay tại chỗ!"
Noãn các nằm ngay phía sau điện Tử Thần, khoảng cách cũng gần, vốn rất thích hợp để Triệu Bạch Ngư không tiện di chuyển vào ở ngay. Bấy giờ đại thái giám và Triệu Trường Phong mới gấp gáp trở về, đút cho Triệu Bạch Ngư thuốc bổ khí chất lượng tốt, thái y cũng nhân cơ hội này khâu miệng vết thương của y lại, chủ yếu để cho miệng vết thương không bị nứt ra lại trong quá trình di chuyển.
Triệu Bạch Ngư được đưa vào noãn các, giành giật lại sự sống trong mê man bất tỉnh, Hoắc Kinh Đường đi theo bên cạnh y không rời nửa bước, tuy trong lúc đó có ra ngoài tìm Triệu Bá Ung, nhưng chỉ đứng trên cung đạo nói cho ông biết vài chuyện, sau đó trở lại noãn các rồi mặc kệ không hỏi đến việc ngoài điện nữa.
***
Bàn ghế ngoài điện Tử Thần đã gãy tan tành, chén khay vỡ nát trông vô cùng hỗn loạn, thái giám cung nữ và các mệnh phụ, triều thần đã chết đều bị đưa đi, Xương Bình bấu chặt chỗ cánh tay đứt lìa đang được thái y rắc bột cầm máu lên, đau đớn không ngừng rên rỉ, Hoàng hậu thì bị đạp một cước, nội tạng tổn thương, máu tươi trên khóe môi đã khô lại, tóc tai bù xù như một người điên.
Về phần Thái tử, hắn đứng một mình trong đại điện, trên mặt toát ra vẻ đau thương đến cùng cực, bả vai và lưng eo rũ xuống, không còn chút phong thái kiêu ngạo và hăng hái nào của Đông cung Thái tử nữa.
Chương Thuyết Lệnh ngây ra như phỗng, nhìn thấy Nguyên Thú đế đi tới, thở hồng hộc quỳ xuống xin tha: "Bệ hạ, bệ hạ, thần chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cầu xin bệ hạ nể tình vi thần hầu hạ hai triều mà bỏ qua cho, thần nguyện từ quan về quê, nguyện dâng lên toàn bộ gia tài... Đúng rồi, thần còn sẵn lòng xác nhận Xương Bình công chúa hối lộ quan trường, vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, việc ác chồng việc ác, văn vật mà thần thu được đều ở trong nhà! Đều chưa tiêu xài gì cả! Thần bằng lòng lấy công chuộc..."
Lời còn chưa dứt, Nguyên Thú đế đã giật lấy hoàn thủ đao trong tay Cấm vệ chặt bỏ đầu Chương Thuyết Lệnh, tiện tay ném trả đao lại cho Cấm vệ sau lưng rồi bước đến trước mặt Thái tử, vung tay tát mạnh một cái khiến hắn ngã xuống đất.
Đầu Thái tử ong ong lên, vô thức che mặt lại, xoa đến nỗi rách da chảy máu, sợ hãi nhìn Nguyên Thú đế: "Phụ hoàng..."
"Ngu xuẩn! Không thể trọng dụng giống hệt như mẹ ruột của ngươi!" Nguyên Thú đế nhìn Thái tử bằng nửa con mắt, không hề che giấu sự phẫn nộ và ghét bỏ của mình: "Đúng là trẫm thiên vị, thế nhưng lập ngươi làm Thái tử đã khi nào không bồi dưỡng ngươi theo tiêu chuẩn của một Thái tử hay chưa? Gả con cái của Lư tri viện cho ngươi, mời Thái phó đương triều đến dạy dỗ ngươi, vậy mà ngươi lại đi mơ mộng đến Triệu gia tứ lang, bằng mặt không bằng lòng, còn học phụ ân bội nghĩa, nếu như ngươi có được ba phần dũng khí của Tử Uyên, dám đến cầu hôn Triệu gia tứ lang đàng hoàng giống như hắn cưới hỏi Triệu Bạch Ngư, nếu như ở bên ngoài ngươi có được ba phần nhiệt tình để bảo vệ và tôn trọng thê tử của mình như thế thì đã chẳng đến mức khiến cho người khác phải xem thường. Trẫm giao Hình bộ cho ngươi, cũng biết lão Ngũ kính trọng yêu mến ngươi nên giao Hộ bộ cho nó, giao chức Tào ty sứ Hoài Nam cho Tư Mã Kiêu... Nói đi nói lại, văn thần võ tướng, tài quyền nào mà chưa cho ngươi? Nhưng ngươi có muốn quay đầu nhìn lại xem mình đã làm nên trò trống gì hay không?"
"Cho Hộ bộ, thủy vận kinh đô và phương bắc tham ô nhận hối lộ thương thuế, lừa công gạt pháp, trên làm dưới theo!"
Ngũ hoàng tử sững người, hóa ra phụ hoàng biết hết sao?
"Cho Hoài Nam, trơ mắt nhìn tiền bị đưa vào trong kho phủ của An Hoài Đức, giúp đỡ Tĩnh vương dưỡng binh riêng!"
Trên mặt Thái tử xuất hiện vẻ kinh hoàng, chẳng phải lúc trước đã lấy cớ lừa gạt giấu giếm phụ hoàng được rồi sao?
"Cho Hình bộ, ngươi thường xuyên dùng nó để đối phó với một vài triều thần không nghe lời, cứ hễ gặp rủi ro là tiến hành nghiêm hình tra hỏi, khi có được bằng chứng thì ngoảnh mặt vặn hỏi gây khó dễ cho chính đảng trên triều. Cho ngươi quyền điều động Cấm vệ, ngươi lại quay đầu dùng nó mưu phản, bức vua thoái vị..." Nguyên Thú đế đến giới hạn tức giận không chịu nổi đạp vào ngực Thái tử một cước, "Ngươi nói thử xem, ngươi phạm phải tất cả những tội này đã đủ để trẫm phế đi chức Thái tử này của ngươi hay chưa?"
"Từng câu từng câu đều chỉ trích trẫm trăm phương ngàn kế phế đi vị trí Thái tử của ngươi phải không? Trẫm còn cần trăm phương ngàn kế sao? Đúng thật là trẫm yêu ai yêu cả đường đi, thiên vị Tử Uyên, nhưng Tử Uyên đi trấn thủ biên cương, lập nhiều chiến công, đã bao giờ thấy nó tự kiêu tự đại vì được cầm binh hay không? Binh quyền nói giao là giao, trẫm lệnh cho nó đi làm cái gì nó sẽ làm cái nấy, việc nào nó cũng hoàn thành xuất sắc, nhưng trẫm chưa từng cho một công trạng mà còn thường xuyên quát mắng, ngươi nhìn thấy nó như vậy mà lòng vẫn bất mãn ư? Tuy tính tình nó thất thường nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn, đừng nói chi đến việc công kích sát hại đối thủ chính trị, cũng không hề tham ô nhận hối lộ, không áp bức con dân... Ngươi bất mãn ư, ngươi cảm thấy Tử Uyên không sánh bằng ngươi, vậy thì ngươi nói cẩn thận lại xem, ngươi hơn Tử Uyên ở chỗ nào?"
"Ngươi trách trẫm bất công, trẫm cũng đã cho ngươi cơ hội cạnh tranh ngôi vị hoàng đế công bằng, cho Trung cung Hoàng hậu quyền lợi và sự tôn trọng nên có, nhưng ngươi thì đã làm cái gì? Nàng ta đã làm cái gì?" Nguyên Thú đế cao giọng, nghiêm nghị quát lên: "Nàng ta chấp chưởng trung quỹ rồi tùy ý đánh giết cung nữ thái giám, sát hại hậu phi và con cái nối dõi hoàng gia, còn hết lần này đến lần khác ra tay hại Tử Uyên, hai năm trước Tử Uyên trả lại binh quyền, lui bước về phủ quận vương, độc phụ này vẫn không từ bỏ ý định, phái hơn hai mươi mật thám lẻn vào phủ quận vương, sau khi bị giết thì bịa đặt Tử Uyên tàn nhẫn hung ác làm hỏng thanh danh của nó! Khi Tử Uyên kết hôn còn muốn nhét người vào hậu viện của nó! Hãy nhìn xem còn có việc gì mà nàng ta chưa làm hay không?"
Ngũ hoàng tử kinh hãi, khó mà tin được, những chuyện này gã hoàn toàn không biết, trong lòng gã, Hoàng hậu phải là một người dịu dàng hào phóng, vô cùng thiện lương mới đúng, bà ấy đối xử với một hoàng tử không còn mẫu thân, không có nhà ngoài lớn mạnh làm chỗ dựa là hắn như con trai ruột, bởi vậy nên gã mới thành tâm cống hiến sức mình cho Đông cung.
Thái tử co ro ngồi trên mặt đất, chỉ lạnh lùng cười khẩy, "Ngoài miệng phụ hoàng nói vậy, nhưng trong lòng cũng công chính liêm minh giống như vậy sao? Người nói cho nhi thần cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng vì điều gì mà vẫn hao tâm tổn trí lót đường cho Hoắc Kinh Đường? Hoắc Kinh Đường thân trúng cổ độc, uống thuốc và châm cứu đều không có hiệu quả, đã mất đi tư cách làm Thải tử, vì sao người lại muốn bồi dưỡng Lục đệ?" Trong ánh mắt và lời nói của hấn đều toát lên vẻ căm hận, "Rõ ràng là từ tận trong đáy lòng người chưa bao giờ quan tâm đến đứa con trai này! Rõ ràng người chưa bao giờ muốn để ta trở thành Thái tử!"
Đã phong hắn làm Thái tử, vì sao còn muốn bồi dưỡng người khác?
"Ích kỷ vì lợi riêng, không còn thuốc chữa." Nguyên Thú đế rất thất vọng, bởi không phải là ông không dồn tâm huyết của mình vào Thái tử, "Thái tử bất hiếu bất nghĩa, không biết xấu hổ, vừa ỷ lại vừa kiêu ngạo, phể truất vị trí Thái tử, nhốt vào chùa Tôn Chính! Hoàng hậu bất tài thất đức, kết bè kết cánh lộng quyền hậu cung, ý đồ làm loạn tiền triều, đánh mất đức hạnh khó làm Trung cung, bỏ tất cả phong hào, phế làm thứ dân, giáng chức vào lãnh cung!"
Nguyên Thú đế quay lưng lại, đứng chắp tay, không muốn nhìn Thái tử và Hoàng hậu nữa: "Kéo xuống!"
Thái tử không ngừng cười khẩy, lui từng bước về phía sau, bỗng nhiên bật cười điên cuồng rồi hỏi đến Lư Uyển vẫn còn im lặng đứng lại trong điện: "Ta còn nghĩ là nàng yêu ta đấy, vì sao lại phản bội ta? Vì cái gì mà một bên dỗ ngon dỗ ngọt, một bên trơ mắt nhìn ta nhảy vào cạm bẫy mà không cứu?"
Lư Uyển cúi đầu nhìn nền nhà, "Gia huấn thiếp được dạy từ nhỏ chính là trung quân ái quốc, tuyệt đối không làm chuyện sai nghịch thiên nghịch quân nghịch tổ tông."
"Hay cho những lời chính nghĩa." Thái tử đã hoàn toàn mất hết ý chí, đột nhiên nhặt đao dưới đất lên đặt ngang cổ mình, hiếm khi toát ra vài phần khí phách anh hùng cùng đường bí lối, quát lớn: "Không cần các ngươi ra tay! Thay vì khoác gông trên vai, xích khóa chặt chân, để mặc người khác làm nhục, sống không bằng chết, chằng bằng để ta xuống Hoàng tuyền ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời liền chém ngang yết hầu, máu tươi văng xa ba thước, bỏ mạng giữa điện Tử Thần.
"A a a!!" Hoàng hậu cất tiếng hét tê tâm liệt phế, bổ nhào đến bên người Thái tử kêu lên thảm thiết: "Con của ta..." Hai đòn tấn công nặng nệ ấy thế mà lại khiến cho lòng bà bình tĩnh trở lại, vừa khóc vừa cười, vừa đau đớn vừa ân hận, nhặt đao vừa chém ngang cổ Thái tử lên kề vào cổ mình, ngẩng đầu nhìn Nguyên Thú đế hô to: "Bệ hạ, ta thân làm bề tôi đã có lúc phụ chàng, nhưng khi làm vợ chàng là chàng phụ ta!"
Xoẹt một tiếng chém qua cổ, máu văng tung tóe, hai mẹ con bọn họ đồng quy Hoàng tuyền.
Đoạn tuyệt đến nước này rồi, Nguyên Thú đế siết chặt nắm đấm, không muốn quay đầu nhìn mặt của Hoàng hậu và Thái tử một lần cuối cùng nữa.
Bọn họ mưu phản, bức vua thoái vị vẫn chưa bị ban chết, đã không mang ơn mà còn tự sát ngay tại ngự tiền, tự tay gạt bỏ sạch sẻ đoạn tình cảm vợ chồng, cha con cuối cùng.
Đại thái giám thầm thở dài trong lòng, Hoàng hậu và Thái tử chỉ biết phí công oán trách bệ hạ không công bằng, đến cả tính tình của bệ hạ còn chẳng đoán ra nổi, chẳng trách thất bại vô cùng thê thảm.
Lư tri viện muốn đưa Lư Uyển về nhà, nhưng Lư Uyển nói nàng muốn đưa Thái tử đoạn đường cuối, Nguyên Thú đế không nói lời nào chính là ngầm đồng ý.
Thái giám im lặng nâng thi thể của Hoàng hậu và Thái tử lên, cúi đầu đứng yên, chờ người lên tiếng.
Lư Uyển lẳng lặng nhìn thi thể của Thái tử trong chốc lát rồi vươn tay khép hai mắt còn chưa nhắm lại, thoáng chốc hai mắt đẫm lệ, cánh môi khẽ run lên, nói nhỏ như tiếng muỗi: "Chàng hỏi thiếp, thiếp cũng muốn hỏi chàng, vì sao chàng có thể vừa sắm vai vợ chồng kim điệp tình thâm* với thiếp nhiều năm như vậy, còn trong lòng lại luôn nghĩ về một người khác?"
(*) Kiêm điệp tình thâm : phép ẩn dụ về tình cảm sâu sắc của con người, đặc biệt là tình cảm vợ chồng.
Người đã chết rồi không thể trả lời, Lư Uyển sẽ mãi mãi không nhận được đáp án, nhưng nàng cũng chẳng muốn biết nữa.
"Đi thôi."
Thái giám nghe lệnh, đi theo Lư Uyển trở về Đông cung.
Xử lý Hoàng hậu và Thái tử xong, còn lại đầu sỏ gây chuyện Xương Bình.
Nguyên Thú đế quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà ta, hoa phục của bà đã thấm đầy máu và bụi bặm, trông bẩn thỉu không chịu nổi, búi tóc cao lỏng lẻo, vì mất máu quá nhiều và phải chịu đau đớn mà sắc mặt trắng bệch khiến người ta thấy mà sợ.
"Trẫm vốn đã định bỏ qua cho ngươi rồi."
Xương Bình cười mỉa, nụ cười nhợt nhạt, yếu ớt nói: "Lời này... Huynh đem đi mà lừa gạt thần tử của huynh thì được, chứ đừng dùng nó để... Lừa gạt thần muội."
Nguyên Thú đế im lặng nhìn bà, người em gái ruột chảy cùng dòng máu với ông, đã từng có một thời gian hai người rất thân thiết, khi bà còn là một cô bé nhỏ xíu, bị Tĩnh vương bắt nạt sẽ chạy về cung bắt ông đi đánh lão một trận cho hả giận, cuối cùng lại phản bội ông vì đã được mấy món đồ chơi lạ mà Tĩnh vương mua từ bên ngoài về dỗ dành, khi ấy ông còn tức tối đến nỗi chạy tới đánh nhau với Tĩnh vương một trận, cuối cùng ba huynh muội ngồi lại ăn uống no căng bụng mà vẫn cười vui vẻ không ngớt.
Có lúc ông trở về từ chiến trường không gượng dậy nổi, Xương Bình còn giúp trông nom cuộc vật lộn giữa triều đình và hậu cung làm mẫu hậu mệt mỏi, giúp ông nịnh nọt phụ hoàng, còn giúp ông quản lý công việc trong phủ, tiểu cô nương vừa đến tuổi cập kê đã từng dùng đôi vai đơn bạc gầy nhỏ của mình giúp huynh trưởng vô năng không được lòng vua chống đỡ mưa gió.
Khi ấy, Xương Bình vẫn còn là một cô gái tốt, tính tình hơi kiêu căng bá đạo một chút nhưng không đáng trách, dù sao cũng là đích trưởng công chúa được yêu thương nhất, những thứ tốt nhất trên đời này đều đưa đến trước mặt bà chỉ đế đổi lấy được một nụ cười mà thôi.
Vì sao sau này lại thay đổi?
Sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh ngươi chết ta sống như vây?
Không nghĩ ra được lý do, hoặc là thật ra trong lòng đã đoán được lý do, chẳng qua Nguyên Thú đế chỉ không muốn truy cứu xem ai sai nhiều hơn, ai đúng nhiều hơn, ân oán giữa huynh muội bọn họ cũng nên kết thúc rồi.
"Xương Bình phóng túng vì ham muốn cá nhân, nói lời gièm pha dụ dỗ Đông cung, mê hoặc Hoàng hậu, gây ra chấn động xã tắc tiền triều, triều thần bất an, tước hết tất cả phong hào chức tước và quà thưởng..." Dừng một chút, Nguyên Thú đế nói tiếp: "Ban rượu độc."
Đến cùng vẫn để cho Xương Bình toàn thây.
Nhưng lúc này, Triệu Bá Ung tiễn Tạ thị bị tổn thương tâm thần rời khỏi hoàng cung trở về điện Tử Thần, vén quan bào lên quỳ rạp xuống, giữ yên không đứng dậy: "Thứ dân Xương Bình có dính líu đến đại án Lưỡng Giang, bao gồm cả các tội lớn như mưu hại thạch thương họ Khuông, đoạt lấy tài sản riêng và hãm hại mạng người, tham ô nhận hối lộ, ở phía sau màn kiểm soát buôn lậu thủy vận Lưỡng Giang, để tiêu hủy chứng cứ phạm tội mà giết ba trăm người ở mỏ đá... Hành vi phạm tội nặng nề, tội lỗi chồng chất, giết người thì đền mạng, nhưng bọn họ đều đã bị giết chết hết, một cái chết không đủ để xí xóa tội ác của Xương Bình, vì vậy phải chiêu cáo hành vi phạm tội này với thiên hạ, trả lại công bằng cho lê dân bách tính! Vì vậy vi thần cầu xin bệ hạ hãy giao Xương Bình cho thần tra hỏi kĩ!"
Nguyên Thú đế nhìn ông, mặt không đổi sắc: "Trẫm nhớ là Thừa Giới không hề có chức vụ gì liên quan đến đại án Lưỡng Giang, còn Xương Bình thì vẫn chưa được tra hỏi, làm sao ngươi biết được nhiều như vậy? Là do thuận tiện điều tra ra được nhờ làm chủ thẩm đại ngục án trường thi Giang Nam năm ngoái sao?"
Giọng nói Triệu Bá Ung đè nén tâm trạng vô cùng nặng trĩu: "Vừa rồi trên đường ra ngoài cung, thần đã lần lượt gặp được Trần thượng thư, Đỗ đạc chi, Cao đồng tri và Khang vương điện hạ, từ lời bọn họ mới biết được một vài chi tiết có liên quan đến đại án Lưỡng Giang. Lúc quay về điện Tử Thần còn gặp Lâm An quận vương, rốt cuộc cũng biết vì sao ngũ lang lại chém ba trăm quan, vì sao..."
Gân xanh trên huyệt thái dương của ông nổi lên, quai hàm căng chặt, cắn răng mạnh đến mức lợi rướm máu, mùi máu tanh quanh quẩn ngay đầu lưỡi, không ngừng kích thích Triệu Bá Ung, ánh mắt trừng to luôn hướng về phía mặt đất để che giấu tơ máu đỏ tươi.
"Vì sao lại treo những cái đầu người bị chém rụng lên trước cửa phủ công chúa, vì sao lại khăng khăng muốn đẩy Xương Bình ra trước mặt người trong thiên hạ!" Triệu Bá Ung nói từng câu từng chữ, lòng dạ không ngừng nhói đau theo: "Bởi vì ngũ lang tận mắt nhìn thấy ba trăm người bỏ mạng trong biển lửa, bởi vì dân chúng Lưỡng Giang đem mối oan biển máu kia đến trước mặt ngũ lang, bởi lẽ thằng bé ngay thẳng trong sạch, yêu dân như con, không đành lòng để chúng dân mang oan khuất ngút trời, không thể không để ý đến sơn hà xã tắc! Không thể không trung quân báo quốc! Một bên là chủ nhục thần chết, một bên là bá tánh chịu nhiều bất công, Triệu Bạch Ngư lòng như lửa đốt, ruột gan đứt đoạn, có miệng khó nói, đành phải liều lĩnh nhấc cao lỗi lầm to lớn của thiên hạ, chỉ có thể gánh chịu tai tiếng bất hiếu tàn nhẫn và tất cả mọi sự công kích của sĩ tử văn nhân trong thiên hạ, nhưng việc trừng trị kẻ ác ấy chẳng những có thể bảo vệ được mặt mũi cho quân vương, mà còn có thể giải oan cho dân chúng trong thiên hạ!"
Hai bên đều hiểu rõ sự thật cất giấu trong lời nói, hôm nay Xương Bình mưu phản bức vua thoái vị, chứng cứ phạm tội đã vô cùng chính xác, dù có tra bao nhiêu vụ án cũng sẽ không làm liên lụy đến Nguyên Thú đế, bởi vì sẽ chẳng có ai tin tưởng lời nói của một phản tặc nghịch đảng.
Mặc dù bộ mặt thật của Nguyên Thú đế chưa bị xé rách hoàn toàn, nhưng Triệu Bá Ung vẫn khiến cho ông vô thức nảy sinh cảm giác phiền muộn, cân nhắc đến những việc ác mà Xương Bình đã làm, đúng thật là ông đã đuối lý, đành phải kiềm chế nói: "Thừa Giới, trẫm biết trong lòng ngươi có thù cũ, nhưng Thái hậu cũng đã lớn tuổi, tước đi phong hào của Xương Bình, biếm làm thứ dân, còn ban chết... Thái hậu không gặp Xương Bình hai mươi năm trời rồi, bà ấy từng đổ bệnh nhiều lần vì quá nhớ con gái mình, nhưng khoảng thời gian Xương Bình về kinh, lão nhân gia lại bận tâm đến ngươi, dù con gái duy nhất đã ở ngay trước mắt cũng từ chối gặp mặt, nếu như để bà ấy biết được Xương Bình phải chịu hết mọi nhục nhã, cõi lòng bà sẽ đau đớn đến nhường nào đây?"
Triệu Bá Ung kiên nhẫn đáp: "Bệ hạ, nhưng dân chúng Lưỡng Giang cần công bằng!"
"Ngươi! Hồ đồ đến mất tinh thần rồi! Ngươi vẫn ghi hận chuyện năm xưa như thế sao? Có phải suốt hai mươi năm qua cũng luôn lén lút oán trách trẫm hay không?"
"Thần sợ hãi." Triệu Bá Ung dập đầu ba cái, thoáng chốc da đầu đã tím bầm, "Bệ hạ còn nhớ trong lúc hỗn loạn, Xương Bình có nói với ngũ lang một câu 'Hai mươi năm cuộc đời bị ta thao túng' hay không?"
Nguyên Thú đế gật đầu, lúc nghe xong câu nói ấy, trong lòng ông đã cảm giác được có gì dó là lạ, chỉ là chưa kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kĩ lại mới thấy thái độ ghét hận của Xương Bình đối với Triệu Bạch Ngư vô cùng bất thường.
Trên đời này làm gì có người mẹ nào lại đối xử với con cái của mình như một kẻ thù cơ chứ?
Nhưng Xương Bình không chỉ hận Triệu Bạch Ngư, nếu như có thể ăn thịt uống máu thì Triệu Bạch Ngư đã chết từ lâu rồi.
"Ngươi biết nguyên nhân sao?" Nguyên Thú đế vừa hỏi vừa nhìn về phía Xương Bình, người đang nở nụ cười hả hê một cách rất kì dị, cảm giác có điều chẳng lành.
Triệu Bá Ung ngẩng đầu, hận đến mức hai mắt đỏ bừng, trông như sắp nhỏ máu: "Hai mươi năm trước, Xương Bình uống thuốc trợ sản với ý đồ hạ sinh con trai sớm hơn vợ thần nửa canh giờ, sau đó lệnh cho thiến cẩu Lý Đắc Thọ đổi hai đứa trẻ với nhau, lúc bị giáng chức đến Hồng Châu thì cố tình để con lại thay ả chịu đựng bọn ta giận chó đánh mèo, căm ghét, oán giận!"
Mỗi khi nói một từ ra, trong đầu Triệu Bá Ung lại hiện lên những lời ông từng nói, những chuyện từng làm với Triệu Bạch Ngư, đó là con trai nhỏ của ông, là đứa trẻ chịu lắm tai họa, mệnh đồ trắc trở, mà những trắc trở, tai họa mà nửa đời trước y phải chịu đựng đó đều là do ông mà ra!
Triệu Bá Ung hận đến nỗi hai tay run rẩy nổi đầy gân xanh, "Bệ hạ, thần chỉ hỏi một câu thôi, ngũ lang của thần, đứa trẻ nhà họ Triệu thần, nó đã phạm phải luật trời nào mà phải chịu tội như vậy?"
Nguyên Thú đế lảo đảo lui một bước, tất nhiên là không ngờ rằng sự thật lại hoang đường như thế, ông không ngờ nó lại thẳng thừng bóp nghẹt lòng người như thế, ông nhớ lại dáng vẻ của Triệu Bạch Ngư, phát hiện ra trong trí nhớ của mình không hề có hình ảnh của Triệu Bạch Ngư lúc còn bé và thuở thiếu niên, bởi vì khi ấy y vẫn còn là Triệu gia "tứ lang" con ruột của công chúa, để đền bù tổn thất cho người nhà họ Triệu, ông và Thái hậu đều cố ý lạnh nhạt Triệu Bạch Ngư, chạy đi cưng chiều "ngũ lang" thật.
Bọn họ đều yêu thương, nuông chiều Triệu Ngọc Tranh vừa là để bồi thường cho nhà họ Triệu, cũng là để chuộc tội giúp Xương Bình, giúp bà ta hòa giải ân oán, thế mà bây giờ Triệu Bá Ung lại nói rằng hai đứa trẻ cùng sinh một ngày đó đã bị đánh tráo ư?
Những gì bọn họ làm để đền bù tổn thất, hóa giải ân oán đều đã cho sai người, càng cho đi nhiều yêu thương, chiều chuộng, thì lại càng mắc nợ Triệu Bạch Ngư à?
Nguyên Thú đế cúi đầu nhìn máu tươi trong lòng bàn tay, rồi nhìn xuống vết máu đã khô lại bên trên áo bào, hình ảnh Xương Bình cầm đao lao tới, không còn đường nào thối lui vừa nãy không ngừng chớp lóe trong đầu, Triệu Bạch Ngư mà ông từng muốn giết vô số lần đã chắn phía trước ông, chịu một đao không thể ngăn cản của Xương Bình.
Nguyên Thú đế sống một đời được tôn trọng, tre già măng mọc, vô số người chết vì ông, nhưng ông thừa biết những người đó hoặc là do đã làm chuyện động trời, hoặc là vì an nguy xã tắc và triều đình mà phải buộc mình vào người đế vương, không còn gì để mất.
Đương nhiên cũng có người yêu ông, sẵn lòng chết vì ông, thế nhưng những người này chỉ đơn giản là yêu thân phận hoàng đế của ông, thành ra mọi tình yêu đó đều chẳng có giá trị gì cả.
Chỉ có Thôi Thanh Như là thật lòng yêu thương ông ngay cả lúc ông chán nản khó khăn, chỉ vì yêu ông mà tự nguyện chịu chết, chết vô cùng thê thảm, để lại một dấu vết vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng Nguyên Thú đế.
Bây giờ lại thêm một Triệu Bạch Ngư nữa, không phải xuất phát từ tình yêu thương, lại càng không xuất phát từ lòng trung quân, chỉ đơn thuần là vì bản thân ông thôi, mà y lại sẵn sàng lấy thân mình cản đao, dùng cái chết để cứu ông.
Nguyên Thú đế có thể nhìn ra được, dù cho có là ai gặp nạn đi chăng nữa thì Triệu Bạch Ngư cũng sẽ đứng ra hy sinh mà thôi.
Đối với một vị đế vương có thể nhìn thấu lòng người mà nói, thì dù là dồn hết tâm trí mưu tính hay là sự cung kính biểu hiện ra ngoài vì thân phận hoàng đế của ông cũng đều không bì kịp với việc Triệu Bạch Ngư liều mình hy sinh cứu mạng ông, sự thật lòng đó thật sự khiến ông thấy xúc động.
Triệu Bạch Ngư không màng sống chết, trong lúc mất hết hy vọng đã từ chối để thái y rút đao cho mình, tấm lòng cao cả vì thiên lý công đạo, vì dân vì nước ấy đều làm cho Nguyên Thú đế cảm động.
Vả lại ông chưa từng thấy một Tử Uyên ngỡ ngàng luống cuống, hồn bay phách lạc, đau đớn tận xương tủy như thế, một hỗn thế ma vương luôn luôn hăm hở, dám ném cả mặt mũi của vua, dám cát bào đoạn nghĩa với ông, đến khi cổ độc quấn thân gần như sắp chết cũng chưa từng khóc, chưa từng sợ hãi, vậy mà một ngày nọ lại có thể bày ra dáng vẻ đau xót thấu tim gan, hoảng sợ không biết làm sao ngay trước mặt ông.
Bây giờ sự thật đổi con lại ập tới, cuối cùng Nguyên Thú đế cũng đã mắc nợ rồi.
Triệu Bạch Ngư, Triệu Bạch Ngư.
Thanh thiên của lê dân bách tính, trọng thần xương cánh tay của triều đình Đại Cảnh, là đứa trẻ Triệu phủ bị tu hú chiếm tổ*, là người vợ mà Tử Uyên đem tam thư lục lễ đến lấy về, là ân nhân cứu mạng của ông...
(*) Nguyên văn: Cưu chiếm thước sào 鸠占鹊巢 (Tu hú chiếm tổ chim khách): Tu hú chiếm tổ. Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,.. v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.
Tự vấn lương tâm cảm thấy hổ thẹn quá.
"Dẫn đi đi, giao cho ngươi đấy." Nguyên Thú đế chậm rãi quay người lại, đưa tay vẫy vẫy, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trừng phạt theo luật."
"Thần," Triệu Bá Ung dập đầu, "Tạ bệ hạ!"
***
Khi Xương Bình bị dẫn đi vẫn còn không biết ăn năn mà nhìn Triệu Bá Ung cười: "Tạ Lang Hoàn thua ta rồi, cả đời này nàng ta đều thất bại trước ta. Còn Triệu lang chàng, dù có là oán là hận cũng đều phải nhớ đến ta, mãi mãi, mãi mãi không bao giờ có thể thoát khỏi ta!"
Triệu Bá Ung lạnh lùng liếc bà ta.
"Đau không? Ta nói cho chàng biết, giống như lời chàng nói, đúng là ra cố tình để Triệu Bạch Ngư sống, để cho các người nhìn thấy nó là sẽ nhớ đến ta, nhớ đến những chuyện mà ta đã làm với các người, dù ta đã rời đi cũng không cách nào sống yên bình. Ta còn lệnh cho người đút Triệu Bạch Ngư ăn tẩy tủy đan, để cho nó sống thật khỏe mạnh, khác với đứa con ta thân thể yếu ớt nhiều bệnh vì sinh non, các người càng yêu thương tứ lang thì sẽ càng hận Triệu Bạch Ngư, cũng sẽ càng giày vò nó nhiều hơn ha ha... Nhưng mà đáng tiếc thật nhỉ, Triệu Bạch Ngư không bị các người dằn vặt dần dần cho đến chết ở hậu trạch, tứ lang cũng không thể trở thành đứa con ruột để cho các người yêu thương cưng chiều đến hết đời... Thế nhưng! Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của các người khi sự thật bị vạch trần, cô thấy vui sướng lắm!"
Xương Bình điên cuồng tiếp lời: "Triệu Bá Ung, tứ công chúa năm đó vừa nhìn thấy chàng đã yêu, thất tình lục khiếu đều buộc lên người chàng, nhưng chàng đã phụ nó, phụ ta, ta yêu chàng, cũng hận chàng, hận chàng vì đã chẳng thèm để ý đến tình cảm của ta, càng hận hơn nữa vì ngày đó các người đã trục xuất khỏi kinh đô, đuổi ta đến Lưỡng Giang, để ta chịu mọi khuất nhục... Rõ ràng ta là công chúa kim tôn ngọc quý! Nếu không phải vì chàng, không phải vì Triệu Bạch Ngư, không phải vì các người gây sự, làm sao ta có thể chật vật đến như thế?"
Triệu Bá Ung vươn tay đánh gãy cánh tay còn lại của Xương Bình, đồng thời nhanh chóng chém đứt quai hàm của bà ta khiến cho bà chẳng thế nói nên lời nữa, vẻ ngoài càng thêm thảm hại.
"Trong ngục có rất nhiều dụng cụ tra tấn ăn thịt người, chỉ sợ ngươi không chịu nổi thôi, hiện tại đã không còn tay, cũng không thể cắn lưỡi tự sát nữa, sau đó sẽ đánh gãy hai chân ngươi, đến khi ấy ngươi sẽ nếm trải được cảm giác muốn chết không xong."
Giọng nói nhẹ bẫng mà lạnh lùng của Triệu Bá Ung khiến cho người nghe sởn hết gai óc, đến cả Xương Bình độc ác đến chết không hối cải cũng không nhịn được rùng mình một cái, tựa như nhớ ra được trạng nguyên lang hai mươi năm trước đã từng là một ác quan Hình bộ khiến cả phủ kinh đô nghe mà biến sắc.
Bà ta trợn to mắt, đồng tử co rút nhanh, cuối cùng Xương Bình cũng đã hối hận vì đã cho Triệu Bá Ung cướp đoạt cơ hội tự sát của mình.
Triệu Bá Ung ra khỏi cửa cung, phát hiện cỗ xe ngựa đưa Tạ thị về nhà vẫn còn ngừng ở bên ngoài, Triệu Trường Phong và Triệu Ngọc Khanh canh giữ ở hai bên xe ngựa, ai cũng ôm tâm sự nặng nề.
"Vẫn chưa đi à?"
"Cha?" Triệu Trường Phong và Triệu tam lang vội vàng đi qua, hai người đồng thanh hỏi: "Vết thương của Triệu Bạch Ngư / ngũ lang thế nào rồi ạ?"
Có tiếng động vang lên trong xe ngựa, Triệu Bá Ung bước nhanh về phía trước, vén rèm lên mới phát hiện Tạ thị đã ngã sấp xuống vì đứng dậy quá nhanh, đụng vào cạnh xe ngựa, va chạm mạnh làm răng mẻ đổ máu, máu chảy nhiều thế nhưng dường như bà vẫn chưa nhận ra đau đớn, vội vàng hỏi thăm, "Ngũ lang có thể," Tâm trạng vô cùng nhấp nhô, hơi thở dồn dập, không thể không hít thở một hơi rồi mới nói, "Có thể thoát khỏi nguy hiểm không?"
Triệu Bá Ung vừa lau máu tươi trên cằm Tạ thị, vừa bảo đại lang đi tìm thuốc cầm máu, bàn tay vẫn đang run rẩy, nhỏ giọng nhẹ nhàng an ủi: "Không sao cả, thái y nói không sao, đã rút đao ra rồi, máu cũng ngừng chảy rồi, sẽ," Có vẻ như phát hiện giọng nói của mình trở nên nghẹn ngào không giống bình thường, ông bèn cố gượng cười: "Sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Tạ thị nhìn ông: "Ông gạt ta." Bà nói chắc chắn, "Ông lại gạt ta." Bà đẩy tay Triệu Bá Ung ra, rướn cổ lên nhìn ra cửa cung, hướng về phía điện Tử Thần, "Đao kia xuyên qua người ngũ lang như thế, ta thấy chỗ nào cũng có máu, thằng bé chỉ lớn từng đấy, trong người lấy đâu ra nhiều máu như vậy? Có phải là mất máu quá nhiều không... hừ hừ."
Rên rỉ xong, Tạ thị lại nhìn về phía điện Tử Thần, rất lâu sau mới dùng ánh mắt chờ mong hỏi: "Ta có thể ở lại trong cung được không?"
Triệu Bá Ung im lặng trong chốc láy, nắm chặt tay Tạ thị đáp: "Đợi ta vào cung thỉnh chỉ, bệ hạ, bệ hạ đồng ý là được."
Triệu Trường Phong và Triệu tam lang đều đứng sững tại chỗ, ngơ ngác cứng ngắc giúp mẹ cầm máu, dùng khăn lau máu đi, trong đầu rối loạn lên, cả buổi trời cũng không nghĩ được một chút gì, nỗi nghi hoặc tràn vào lồng ngực, vì sao thái độ của cha mẹ họ đối với Triệu Bạch Ngư lại như thế này?
Vì sao?
Thế nhưng trong một thoáng ấy, chỗ sâu nhất trong lòng đã nói cho bọn hắn biết đáp án, chỉ là nó đã bị từng tầng sương mù bao phủ, sắp sửa chui ra được rồi, mà những lời tiếp theo đã lao tới với tư thế hủy diệt nhấn chìm mọi thứ.
"Tiểu Lân Nô, tiểu Lân Nô của mẹ, con trai của mẹ, mẹ," Tạ thị luống cuống đè tay lên ngực, muốn bóp tắt nỗi đau đớn hoảng sọ bị phóng đại vô biên, nhỏ giọng nghẹn ngào, "Mẹ cứ nghĩ biếm thê làm thiếp, suýt nữa mất mạng đã là kiếp nạn lớn nhất rồi, mẹ nghĩ rằng con trai nhỏ của mẹ sắp chết, đau đớn quấn thân, cho nên nóng ruột nóng gan ròng rã suốt mười năm trời, không thể an lòng, mẹ đi tìm quỷ thần khắp nơi, cầu xin chúng đừng mang tiểu Lân Nô đáng thương của mẹ đi, đó đã là nỗi đau khổ tàn nhẫn nhất đời mẹ rồi, nhưng mà mẹ..."
Tạ thị hít sâu, giọng nghẹn lại, không thể nói hết trong một lần.
"Nhưng làm sao mẹ ngờ được, sao mẹ có thế biết được rằng tiểu Lân Nô của mẹ bị... Bị đổi đi cơ chứ? Làm sao mẹ có thể ngờ được đây vốn không phải là kiếp nạn của mẹ, hóa ra là mẹ, mẹ mới là kiếp nạn lớn nhất trong đời tiểu Lân Nô."