Tư Vân... Em bình tĩnh lại đã, em càng kích động thì đầu sẽ càng đau hơn thôi...
Mạc Hàn biết khi cô nhìn thấy những gì có trong quyển sổ kia thì chắc chắn cô sẽ dần nhớ lại.
Vốn hắn đã từng muốn đốt quyển sổ đó đi ngay sau khi hắn đưa Tư Vân rời khỏi rồi. Nhưng hắn lại không nỡ, hắn không muốn quên đi những gì có liên quan đến cô.
Mạc Hàn thấy Tư Vân đau đầu quá, hắn định cắn tay mình lấy máu để cho Tư Vân uống. Nhưng vó vẻ như cô đã hiểu nhầm hắn thì phải.
Cô giữa chặt lấy tay của Mạc Hàn, cố gắng nói.
- Nếu như... Nếu như anh dám xoá đi trí nhớ của tôi lần nữa... Tôi nhất định... Nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
- Tư Vân... Tôi không có xoá trí nhớ em nữa. Bình tĩnh...
- Anh là đồ khốn! Vì anh... Mà tôi phải xa con trai tôi! Anh còn dám chia cắt tôi và Đường Đường... Mạc Hàn... Sao anh có thể nhẫn tâm làm vậy với tôi chứ...
Tư Vân như gào lên. Cô nắm chặt lấy áo của Mạc Hàn mà khóc đến nỗi thương tâm. Ngực cô nổi lên cảm giác rất nhức nhối.
Rõ ràng... Rõ ràng Đường Đường liên tục gọi cô là mẹ mà... Tại sao cô lại không thể nhận ra thằng bé chứ? Thậm chí, lúc nó bị bắt, đáng lẽ cô phải sốt ruột như Mạc Hàn mới đúng.
Mạc Hàn thấy Tư Vân không chịu để mình giải thích. Hắn hết cách, thế là vội cắn môi dưới của mình đến nỗi bật m.áu. Sau đó, Mạc Hàn liền cúi xuống, dùng miệng đưa m.áu của mình vào miệng của Tư Vân.
Mùi m.áu tanh hoà quyện trong khoang miệng khiến cho Tư Vân phản kháng rất dữ dội.
Mà Mạc Hàn không một chút mảy may, hắn ép cô nuốt m.áu của hắn xuống.
Sau một hồi hai bên vật lộn, cuối cùng Tư Vân cũng đã bình tĩnh trở lại. Cơn đau đầu cũng từ từ thuyên giảm 1 cách kỳ lạ.
Mạc Hàn dần buông cô ra.
Có điều, mới nới lỏng tay mà hắn đã bị cô lập tức đẩy ngay ra rồi.
Tư Vân hơi lùi lại, đưa tay quệt vết máu vẫn còn dính ở khoé miệng.
Cô nhìn Mạc Hàn bằng ánh mắt tức giận vô cùng. Không còn là cái bộ dạng của 1 quản gia với ông chủ nữa.
Mà Mạc Hàn cũng chẳng biết nói gì cả. Hắn vươn tay nhặt cuốn sổ kia lên, phủi bụi rồi đặt nó lại trong ngăn kéo tủ.
- Em đứng lên đi. Dưới sàn nhà lạnh lắm.
Nhưng Tư Vân vẫn không mảy may đến lời nói của hắn.
Suốt 5 năm qua, cô sống 1 cuộc sống mà không hề nhớ bất cứ 1 chuyện gì cả. Mạc Hàn sắp xếp quá là tinh vi, không những lừa được cô mà còn lừa được tất mọi người.
Cái gì mà cô đã gặp tai nạn hôn mê 2 năm phải nằm viện chứ? Ai ngờ được trong 2 năm đó, cô lại ở chính cái nơi này, ở cùng cái người đàn ông kia rồi sinh ra Đường Đường.
Cô thật sự không thể tin nổi cái sự thật này nữa.
Nghĩ đến đây, cô liền lên tiếng.
- Anh quả thật đúng là có khiếu làm diễn viên. Anh đã không cho tôi ở với Đường Đường đã đành, thế mà còn không chăm sóc cho nó được tử tế. Bỏ nó lại 1 mình ở cái dinh thự đó. Anh không thấy quá đáng hay sao?
Về chuyện này, Mạc Hàn thừa nhận là hắn có lỗi. Nhưng tất cả cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Có điều, dù giải thích thì đối với tình hình hiện tại, cô cũng sẽ không tin hắn. Chính vì thế, Mạc Hàn chỉ còn cách im lặng mà thôi.
Tư Vân không thấy người đàn ông kia trả lời.
Cô lại càng tức hơn mấy phần.
Rốt cuộc cô cũng đứng dậy, sau đó hầm hầm bỏ ra ngoài.
Mà Mạc Hàn cũng từ từ đứng dậy theo sau.
Hai người xuống phòng bếp, Tư Vân chỉ định lấy 1 chiếc cốc và cái thìa rồi đi ngay. Ai ngờ, Mạc Hàn lại chặn cô lại rồi nói.
- Ngồi xuống cùng ăn tối.
Vừa nãy xảy ra cái chuyện gì, làm sao mà Tư Vân có thể nhắm mắt làm ngơ mà cùng ăn tối với cái tên này chứ?
Cô dứt khoát giật tay lại.
Cả người hơi loạng choạng 1 chút, nhưng vẫn may là tay cô bám được vào tường.
Còn Mạc Hàn vừa tính giơ tay muốn đỡ cô. Nhưng hắn không ngờ cô giận hân đến nỗi còn không thèm để cho hắn đỡ mình.
- Tư Vân, rốt cuộc em muốn thế nào?
Mạc Hàn không nhịn được mà hỏi.
Nghe được câu này, Tư Vân thẳng thừng đáp trả ngay.
- Thế nào là thế nào? Giờ tôi chỉ có con trai tôi mà thôi. Chừng nào anh đem Đường Đường về đây thì chúng ta tiếp tục giải quyết. Nếu không, tôi cũng sẽ không thèm để anh vào mắt đâu!
- Bây giờ em đang lên mặt với ai thế? Em đừng quên hiện tại tôi là chủ nợ của em đấy!
- Vậy anh nỡ đuổi tôi đi sao?
Mạc Hàn nghe xong cũng chỉ biết câm nín. Quả thật là hắn rất không nỡ làm vậy.
Vừa nãy Tư Vân mới trải qua cơn đau đầu dữ dội. M.áu của hắn đã khiến cô hạ cơn đau xuống. Hiện tại, cơ thể cô rất cần bổ sung đồ ăn mới có thể mau chóng khoẻ lại được.
Thế là Mạc Hàn vẫn nhất quyết không để cho Tư Vân rời đi.
- Ăn tối xong, em muốn đi đâu thì đi!
Mạc Hàn và Đường Đường quả nhiên là bố nào con nấy, đều dai dẳng không chịu buông.
Tuy nhiên, Tư Vân đâu dễ dàng thoả hiệp như thế. Trước vì mất trí nhớ, còn kiêng kị vì hắn là ông chủ của mình. Giờ cô đã biết được tất cả rồi, đương nhiên lá gan cũng lớn hơn một chút.
Tư Vân đặt cốc xuống và thìa xuống bàn cạch 1 cái. Cô nhìn Mạc Hàn, khoanh tay lại rồi nói.
- Muốn tôi ăn tối sao? Được thôi, vậy anh mau đi ra khỏi đây đi. Chứ nhìn anh tôi nuốt không nổi!