Mạc Hàn! Mày thử động vào bọn tao xem! Tao sẽ tước hết quyền hành của mày ở nhà họ Mạc này!
Trước những lời đe doạ của Đại trưởng lão, Mạc Hàn liền không thèm để vào mắt. Hắn càng gia tăng lực, bóp chặt lấy cổ của hai vị trưởng lão.
Trước đây hắn nhẫn nhịn vì ông nội muốn vậy.
Sau đó, hắn tiếp tục nhẫn nhịn vì Tư Vân.
Hiện tại, chẳng còn gì có thể uy hiếp được hắn nữa.
Hắn biết sau lần này quay lại, nhất định hắn sẽ ngã vào vết xe đổ khi trước. Chính vì thế, những kẻ hôm nay chứng kiến hết thảy chuyện này phải c.hết!
Nếu như tha cho bọn họ, thì bọn họ nhất định sẽ tìm đến Tư Vân...
Làm sao hắn có thể để để chuyện đó xảy ra được chứ?
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Ngọn lửa từ tay của Mạc Hàn đánh tới bắt đầu thiêu cháy cơ thể của 2 người kia.
Chứng kiến 2 vị trưởng lão lâm vào cảnh như vậy, đám thuộc hạ phía sau cũng chẳng dám tiến đến cản.
Đến khi Đại trưởng lão và Tam trưởng lão bị thiêu rụi thành tro, đám thuộc hạ đó lập tức quỳ hết xuống dưới chân của Mạc Hàn.
- Gia chủ... Chúng tôi cũng chỉ nghe theo lệnh thôi... Xin ngài giơ cao đánh khẽ...
Cùng lúc đó, có 2 chiếc xe đen xuất hiện.
3 vị trưởng lão còn lại cuối cùng cũng đã đến.
Nhị trưởng lão bước xuống xe, vừa hay nhìn thấy 1 màn này thì bàng hoàng.
Mạc Hàn đứng bất động, dưới chân hắn có rất nhiều thuộc hạ đang quỳ xuống van xin.
Có điều, Mạc Hàn không có ý gì là tha cho đám người muốn làm hại Tư Vân cả.
Hiện tại, cơ thể của Mạc Hàn nóng đến nỗi vô cùng khó chịu. Vết thương trên tay hắn vẫn đang rỉ máu, gương mặt nhợt nhạt, trong trạng thái mất kiểm soát.
Ngay khi Mạc Hàn tính ra tay thì Nhị trưởng lão kịp thời lao đến, ngăn lại ngọn lửa từ tay của hắn.
- Mạc Hàn! Mau dừng tay lại đi!
- Ông tránh ra!
- Nếu cháu dừng tay lại thì ta sẽ đảm bảo mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc! Đứa con gái đó sẽ được an toàn.
Nghe đến đây, Mạc Hàn do dự 1 lúc rồi dừng tay lại ngay. Hắn lập tức hướng ánh mắt nhìn ông nội mình rồi buông 1 câu.
- Tốt nhất ông đừng có gạt cháu! Nếu không tất cả sẽ có kết cục giống như 2 kẻ kia!
Nói xong, Mạc Hàn liền quay lại xe của mình rồi rời đi ngay, để lại Nhị trưởng lão và tất cả mọi người ở lại trong trạng thái vô cùng hoang mang.
Lúc này, Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đi đến. Hai người họ nhìn về phía hai đống tro kia thì vô cùng tức giận.
- Lão Đại và lão Nhị không ngờ lại có ngày c.hết dưới tay của thằng nhãi đó...
- Giờ nó đã biết chống trả rồi cơ đấy. Sức mạnh đó còn khủng khiếp hơn cả sức mạnh của bố nó trước đây.
- Lão Nhị, giờ chúng ta phải tính sao đây?
Nhị trưởng lão nhìn về phía hai đống tro kia thì đột nhiên hơi nhếch miệng cười. Mạc Gia từ trước đến nay được quản lý dưới trướng của 5 người bọn họ.
Đương nhiên là quyền lực sẽ phải chia đều rồi.
Bao lâu nay ông đã quá để mấy lão già này lấn át mình rồi. Mạc Hàn đã vô cùng giúp ông nhổ đi được 2 cái gai trong mắt. Đương nhiên là ông sẽ đứng về phía cháu trai của mình rồi.
Nghĩ đến đây, Nhị trưởng lão quay lại rồi ra lệnh cho đán thuộc hạ vẫn đang quỳ dưới đất.
- Thu dọn lại chỗ này đi. Còn nữa, đem 2 đống tro kia vứt xuống biển!
Nghe thấy Nhị trưởng lão nói vậy, Tứ trưởng lão liền lên tiếng ngay.
- Lão Nhị, ông làm vậy là có ý gì hả?
- Lão Đại và lão Tam đã c.hết rồi, giờ hai người định giữ tro lại mà nhớ nhung à?
- Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cho Mạc Hàn lộng hành như vậy à?
- Thì sao? Vậy 2 người muốn kết cục của mình giống như 2 lão già kia à? Chỉ là 1 đứa con gái loài người thôi, chúng ta cũng không nên quá khắt khe với nó làm gì. Cái chúng ta cần là hậu duệ thuần chủng đời sau kia kìa.
Nói đến đây, Nhị lão gia thong dong rời đi mà không một chút mảy may nào cả.
****
Mạc Hàn mang cái bộ dạng kiệt sức quay trở lại bệnh viện. Mà Trương Quân cũng vừa giải quyết xong đám khốn kia thì thấy Mạc Hàn bước từ thang máy đi ra.
Anh ta vội vàng đứng dậy, sau đó chạy đến đỡ lấy Mạc Hàn, lo lắng hỏi.
- Sao rồi? Mọi chuyện thế nào?
- Cô ấy rời đi an toàn rồi. Tôi cũng đã g.iết... 2 cái lão già đó...
- Cậu đã làm vậy thật sao?
- Ừ.
Hai người đi vào phòng làm việc của Trương Quân.
Đỡ Mạc Hàn ngồi xuống ghế, anh ta lập tức đi gọi điện bảo mấy y tá đem đồ sơ cứu đến đây.
Sau khi gọi xong, Trương Quân mệt mỏi mà ngồi xuống sofa, sau đó ngửa đầu về phía sau.
- Cậu đã phạm phải tội lớn mà những lão già còn lại không xử trí gì à?
- Tôi không quan tâm.
Hiện tại, điều mà Mạc Hàn quan tâm nhất đó chính là Tư Vân mà thôi. Mới xa cô có 1 chút mà hắn đã nhớ cô rồi. Thật sự... Hắn vẫn không quên được những ngày cô ở bên cạnh hắn lải nhải rất nhiều.
Suy nghĩ 1 lúc, Mạc Hàn liền nói tiếp.
- Đợi cho thằng nhóc đó lớn 1 chút, tôi sẽ cho nó ra ở riêng để nhũ mẫu chăm sóc...
Trương Quân nghe xong thì rất kinh ngạc.
- Tại sao chứ?
- Tôi cần phải ở lại đây củng Cố lại địa vị và thanh tẩy hết cả Mạc Gia! Đứa bé đó... Cũng là huyết tộc thuần chủng giống tôi. Tôi cứ ngỡ nó cũng chỉ là bán huyết tộc thôi... Thật không ngờ, nó lại mang cái dòng máu thuần chủng đó...
Điều này cũng khiến Trương Quân thắc mắc. Rõ ràng Tư Vân là con người nhưng vì sao đứa bé lại có thể là huyết tộc thuần chủng được chứ?
Nghĩ đến đây, anh ta kiền suy đoán.
- Chắc vì dòng máu của nhà họ Mạc rất đặc biệt. Thêm cả việc khi Tư Vân mang thai, ngày nào cậu cũng tiêm m.áu của mình cho cô ấy. Chính vì thế, đứa bé sinh ra mới là 1 huyết tộc thuần chủng.
Mạc Hàn bất giác thở dài.
- Để nó ở lại đây, chắc chắn mấy lão già còn lại sẽ bắt nó đi để ép nó trở thành hậu nhân đời kế tiếp. Chính vì thế... Tôi buộc phải đưa nó đi...
Hắn đã phải xa Tư Vân rồi, giờ lại sắp phải xa đứa con của hai người... Rốt cuộc ông trời muốn ép hắn đến bao giờ nữa đây?
Vậy là kể từ lúc đó, một gia đình 3 người mỗi người sống 1 nơi. Mạc Hàn cố gắng gồng gánh để bảo vệ cho 2 mẹ con Tư Vân.
Tiếc là... Hắn chỉ có thể chôn cái sự thật này mãi mà không thể nói ra mà thôi...