Tư Vân gào thét dữ dội, cô cảm tưởng bản thân không thể thở nổi.
Cô cũng chẳng biết cơn đau kéo dài bao lâu. Mạc Hàn vẫn nắm chặt lấy tay của cô chờ đợi.
Cuối cùng, trước sự nỗ lực của các bác sĩ và Tư Vân, đứa bé cuối cùng cũng được sinh ra.
Nghe thấy tiếng khóc vang bên tai, Tư Vân bất giác nở một nụ cười rồi bất động tại chỗ. Cả người cô giờ chẳng còn tý sức lực nào cả.
Nữ y tá ôm đứa bé lên bụng của Tư Vân.
Cô thấy bé con của mình đã an toàn mà rơi nước mắt xúc động. Bàn tay bé xíu kia giơ ra, cô liền đưa ngón tay của cô chạm vào thì đứa bé lập tức nắm lấy ngón tay của cô.
Cực kỳ đáng yêu.
Mạc Hàn nhìn 1 cảnh này thì cảm giác như một dòng nước ấm như rót vào tim hắn vậy.
Cho đến tận lúc này, hắn mới cảm nhận được sự hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con của mình.
Hắn rất muốn để cho hai mẹ con bên cạnh nhau, nhưng hắn lại không thể làm được. Đứa nhỏ là con của hắn, trong quá trình lớn thì sức mạnh của nó sẽ bộc phát mất kiểm soát. Vậy cho nên hắn buộc phải giữ đứa nhỏ ở lại.
Hắn cũng rất muốn cùng cô rời khỏi cái nơi này, sống cuộc sống hạnh phúc giống như 1 gia đình bình thường.
Nhưng hắn lại không thể làm được. Nếu hắn rời đi, thì đám người Mạc Gia chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận mà lôi hắn bằng được trở lại.
Dù cho cách nào đi chăng nữa thì kết cục của hai người vẫn mãi sẽ là không thể yên bình bên nhau được.
Mạc Hàn bước lại gần giường lớn, hắn nhìn chằm cô, sau đó từ từ giơ tay lên.
Tư Vân nhận thấy Mạc Hàn có điều gì đó rất lạ, lại nhìn động tác của hắn khiến cô như hiểu ra.
Cô lập tức có chút kích động.
- Mạc Hàn... Anh... Không được làm vậy... Tôi không muốn...
Mà nội tâm của Mạc Hàn lúc này cũng giằng xéo rất dữ dội. Một giọt nước mắt bỗng từ từ chảy xuống khoé mắt của hắn.
- Tư Vân, tôi sẽ không để cho em gặp nguy hiểm. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ thật tốt.
- Đừng mà, Mạc Hàn... Anh không thể làm vậy với tôi được... Đừng mà... Tôi không muốn quên đi...
Mặc cho sự cầu xin của Tư Vân, Mạc Hàn lập tức sử dụng sức mạnh xoá đi tất cả trí nhớ của cô có liên quan đến Huyết Đảo cũng như về hắn.
Giọng nói của Tư Vân dần yếu đi, sau đó hắn không nghe thấy bất cứ tiếng nào phát ra từ cô nữa.
Mạc Hàn đau lòng, nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trên trán của cô một nụ hôn.
- Xin lỗi...
Rồi bên ngoài có hai người mặc áo choàng đen đi vào. Mạc Hàn ra hiệu cho y tá bế đứa nhỏ lên.
Nữ y tá nhanh nhẹn bao bọc đứa bé vào chiếc khăn mềm, rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Mạc Hàn nhanh chóng bế Tư Vân lên, sau đó quay lại dặn dò Trương Quân.
- Đứa bé nhờ cậu bảo vệ!
Trương Quân do dự hỏi.
- Cậu tính tự mình dẫn cô ấy đi à?
- Đây là tất cả những gì tôi có thể làm để bù đắp cho cô ấy. Đến khi nào tận mắt nhìn thấy cô ấy rời đi an toàn, tôi mới thật sự yên tâm.
Nói đến đây, Mạc Hàn đưa Tư Vân đi ra cửa. Một trong số hai người mặc áo choàng đen kia lập tức lấy ra thêm 1 chiếc áo choàng khác mặc vào chỗ Mạc Hàn.
Người còn lại thông báo.
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Gia chủ, chúng ta xuất phát ngay thôi.
Mạc Hàn nhìn Tư Vân, rồi lạnh lùng ra lệnh.
- Đi.
Trương Quân không thể làm gì được, chỉ đành bất lực nhìn theo bóng dáng của Mạc Hàn rời đi mà thôi.
Vết máu trên áo của Mạc Hàn khiến cho anh ta ý thức được Mạc Hàn vẫn còn đang chảy máu.
Thế mà Mạc Hàn vẫn có thể gượng được để đích thân đưa Tư Vân rời khỏi đây.
Trương Quân nhìn sang đứa bé trong tay của y tá mà bất lực lắc đầu. Anh có nên khen cho sự chịu đựng của Mạc Hàn hay chê cho sự sợ tình ngu ngốc của cái kẻ này không đây.
Lúc này, y tá liền lên tiếng.
- Giám đốc, còn đứa bé này thì sao ạ?
- Cô mau bế nó sang phòng Vip khác đi. Điều động thêm mấy y tá chuyên môn khác đến chăm sóc cho thằng bé. Nhớ đấy! Thằng bé mà xảy ra chuyện gì thì coi chừng cái mạng của các người!
- Dạ vâng.
Sắp xếp ổn thoả xong, Trương Quân mệt mỏi đi vào thang máy, đến phòng làm việc của mình.
Có điều, anh ta vừa mới bước ra khỏi thang máy thì đã thấy một đám người đã xuất hiện ở dãy hành lang.
Những vệ sĩ canh gác đã bị gục hết, nằm la liệt dưới đất.
Mà Trương Quân linh cảm có chuyện chẳng lành. Anh ta vừa định quay người lại thì một người nào đó xuất hiện ngay sau anh ta, giáng cho anh ta 1 cú đấm đập hẳn vào tường.
Bị tập kích bất ngờ, Trương Quân thấy vô cùng hoang mang.
Cho đến khi anh ta tận mắt nhìn thấy Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nhà họ Mạc xuất hiện, lúc này sắc mặt của Trương Quân càng trở lên khó coi hơn.
Tam trưởng lão thấy Trương Quân nằm dưới đất. Ông ta không lưu tình mà đi đến nắm lấy tóc của anh kéo dậy, gặng hỏi.
- Mạc Hàn và người phụ nữ loài người đó đâu?
Trương Quân không ngờ tin tức lại đến tai của đám lão già này nhanh đến vậy.
Tuy nhiên, anh ta vẫn giả bộ như không biết chuyện gì hết.
- Tam... Trưởng lão... Ông đang làm gì ở bệnh viện của tôi vậy?
- Đừng có nhờn với ta! 1 kẻ thấp kém như ngươi dám bao che để Mạc Hàn lưu cái người phụ nữ đó lại sao? Khốn kiếp!
- Tôi... Không có biết gì hết!
Đại trưởng lão nghe xong thì chợt nở 1 nụ cười thâm hiểm. Ông ta liền phất tay ra lệnh.
- Đập nát cái bệnh viện này ra! Truy tìm mọi ngóc ngách! Bằng mọi giá phải lôi 2 đứa nó đến đây cho ta!