Mới ra ngoài có 1 chút mà 2 người đã xảy ra tranh chấp rồi.
Tư Vân hoàn toàn bị Mạc Hàn kiểm soát kể từ lúc cô có ý định làm hại đến đứa bé trong bụng.
Mạc Hàn đã đuổi hết tất cả những đám giúp việc thừa thãi, không đáng tin ra khỏi biệt thự. Kể cả Chu quản gia cũng không có ngoại lệ gì cả.
Hắn chỉ giữ lại những người làm từ trước đến nay của hắn mà thôi.
Tư Vân có thể được phép đi lại bất kỳ nơi nào trong biệt thự, nhưng cô bị cấm không được bước chân ra bên ngoài.
Thậm chí, để đề phòng cô làm hại đứa nhỏ, hắn đã đeo vào tay cô 1 chiếc vòng điện tử giám sát. Chỉ cần cô có hành vi bất thường là vệ sĩ sẽ xuất hiện để cản cô lại. Mà cô cũng không thể tự ý tháo vòng ra nếu không có dấu vân tay của Mạc Hàn mở vòng.
Tư Vân ở trong cái nơi này thì bị kiểm soát mọi lúc.
Điều này khiến cho tâm trạng của cô ngày càng tồi tệ hơn.
Đỉnh điểm là có lần cô đã bị phát sốt giữa đêm.
Cũng may Mạc Hàn theo thường lệ sẽ sang phòng cô kiểm tra rồi mới trở về phòng của mình.
Phát hiện cô bị ốm, hắn đã cho gọi bác sĩ riêng đến thăm khám cho cô, không những vậy, hắn còn thức trắng đêm để trông chừng cô ngủ.
Trước mặt của Tư Vân, Mạc Hàn vẫn lạnh lùng, tỏ ra khó chịu như vậy. Nhưng ai biết đâu, hắn vẫn luôn âm thầm chăm sóc cho cả cô và đứa bé.
Kể từ khi hai người cãi nhau, Mạc Hàn rất ít khi chạm mặt với Tư Vân.
Những lúc hắn trở về đều đã là đêm xuống. Hắn lựa thời gian đó để về là đều có lí do cả...
Mạc Hàn nhẹ nhàng mở cửa phòng của Tư Vân ra, sau đó từ từ đi vào để không kinh động đến giấc ngủ của cô.
Toàn thân Mạc Hàn chằng chịt những vết thương, không những vậy, sắc mặt hắn tái nhợt, tím tái hết lại.
Hắn bị thương nặng đến nỗi các vết thương cũ còn chưa lành, thì đã xuất hiện các vết thương mới rồi.
Mạc Hàn đứng bên cạnh giường ngủ của Tư Vân, tay hắn run run tính chạm lên chiếc bụng hơi nhô ra của cô nhưng đến nửa chừng thì lại thôi.
Đã 1 thời gian hai người đã không nói chuyện với nhau rồi.
Quả thật, sau chuyện hôm ấy, Mạc Hàn vô cùng tức giận.
Hắn biết là hắn sai nên mới dẫn tới cô có đứa bé. Nhưng hắn không muốn để cho cô phá bỏ đứa bé ấy.
Hắn muốn cứu đứa bé! Hắn cũng muốn cứu cả cô nữa!
Giữa 2 người, hắn nhất định sẽ không bỏ ai cả.
Mỗi ngày Tư Vân bị ốm nghén ra sao, mỗi ngày cô bị đau bụng dữ dội như thế nào hắn đều biết hết.
Thậm chí, bụng cô càng lớn thì cơ thể của cô ngày càng gầy đi. Hiển nhiên, là sức mạnh của đứa bé dần trở lên lớn hơn khiến cô không tài nào đỡ nổi.
Mạc Hàn biết cô rất sợ ch.ết, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác cả.
Tình trạng của hắn đến bây giờ cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Vì muốn đẩy nhanh sự tín nhiệm, chính thức ngồi lên vị trí gia chủ Mạc Gia mà Mạc Hàn đã phải chịu đựng rất nhiều thứ.
Vết thương hắn chịu đựng mỗi ngày đều là những vết thương trí mạng.
Làm sai quy tắc, làm trái lời của các trưởng lão thì cũng sẽ bị phạt nặng.
Vì vậy mà hắn đã né tránh gặp Tư Vân để không để cô nhìn thấy cái bộ dạng thảm hại này của mình.
- Tư Vân... Không sao hết. Cô sẽ sống và cả đứa nhỏ nữa...
Giọng nói của Mạc Hàn nhỏ đến nỗi chỉ mình hắn có thể nghe thấy.
Đứng đó 1 lát, Mạc Hàn liền cầm lấy con dao nhỏ trên nóc tủ cạnh đầu giường của Tư Vân lên quan sát.
Hôm nay, Trương Quân đã gọi điện cho hắn. Anh ta nói với hắn là đã tìm ra cách để Tư Vân không phải chịu cơn đau bụng mỗi ngày nữa.
Nguyên văn Trương Quân nói là máu của huyết tộc thuần chủng rất đặc biệt. Nếu như để cho con người uống máu của huyết tộc thuần chủng thì nhất định người đó sẽ trường sinh bất lão.
Ngoài ra, máu của huyết tộc thuần chủng còn có thể tăng cường sức khoẻ cho người thường...
Nhưng đây chính là điều cấm kị mà huyết tộc đã nhắc đến.
Vốn dĩ con người và huyết tộc chính là 2 đường thẳng khác nhau, vì thế không được tùy tiện can dự vào sự sống của con người.
Nếu dùng máu của chính mình để giúp cho con người, thì người trong huyết tộc đó nhất định sẽ bị phạt cực hình ở mức lãnh án cao nhất.
Mức lãnh án cao nhất gì chứ?
Chưa từng có hình phạt nào mà Mạc Hàn chưa trải qua cả.
Dù sao thì bằng mọi giá hắn phải cứu cô và đứa bé cho bằng được.
Chính vì thế, Mạc Hàn dứt khoát cầm con dao, cứa mạnh vào lòng bàn tay của mình.
Một dòng m.áu đỏ cứ thế ứa ra, nhỏ giọt xuống dưới đất.
Hắn đưa tay về phía miệng của Tư Vân, nhẹ nhàng mở miệng cô ra rồi để máu của mình chảy vào miệng cô.
Sau khi xong việc, hắn lập tức quay người rời khỏi phòng ngay không chút tiếng động.
Lúc cánh cửa khép lại cũng là lúc Tư Vân từ từ mở mắt, cô vội ngồi dậy, cố gắng nôn cái thứ mà Mạc Hàn vừa cho cô uống ra.
Đột nhiên, nước mắt của cô cứ thế chảy xuống.
Cô không có ngủ say đến nỗi mà không biết chuyện gì đang diễn ra.
Đêm nào Mạc Hàn cũng đến.
Mà mỗi lần hắn đến... Cô lại không kìm được nước mắt.
Đến chính cô cũng chẳng biết là vì sao nữa.
Có lẽ, không phải cô cảm động trước những gì hắn làm cho cô, mà chính là sự rung động từ tận sâu đáy lòng.