Sau nghe tin Bạch Tố Kỳ bắt Đường Đường đi, Mạc Hàn liền ra lệnh cho đám thuộc hạ đưa Cố Thành trở về, nhân tiện thiêu rụi cái quan tài kia đi.
Mạc Hàn tức tốc quay lại dinh thự, lúc này dinh thự của hắn đã loạn cả lên rồi. Đồ đạc tang hoang, đổ nát, có vài người giúp việc bị đánh trọng thương...
Hắn chạy vào bên trong thì nhìn thấy Tư Vân đang được những người giúp việc khác đưa nằm trên ghế.
Mạc Hàn lập tức chạy đến chỗ của Tư Vân, vội vàng cúi xuống, đỡ cô lên.
- Tư Vân, em sao rồi? Tư Vân...
Nhũ mẫu đứng bên cạnh liền đáp.
- Tư quản gia bị vì bảo vệ tiểu thiếu gia nên bị Bạch tiểu thư đánh bất tỉnh. Giờ vẫn chưa tỉnh lại...
Mạc Hàn không nói gì. Hắn giơ bàn tay lên, sau đó chạm vào trán của Tư Vân, truyền vào cơ thể của cô một luồng sức mạnh nóng rực. Mà càng truyền, cơ thể của Mạc Hàn lại hơi run lên. Trên trán hắn xuất hiện 1 tầng mồ hôi mỏng.
Chỉ lát sau, ngón tay của Tư Vân chợt có phản ứng. Thấy cô đã tỉnh lại, Mạc Hàn thở phào một cái rồi đỡ cô ngồi dậy.
Tư Vân thấy cơ thể của mình sảng khoái lại thường, không những thế, cơn đau khi bị Bạch Tố Kỳ đánh đã biến mất.
Cô ngơ ngác nhìn Mạc Hàn.
Hắn buông tay cô ra rồi đứng dậy, thu lại vẻ mặt lo lắng vừa nãy.
Tư Vân nhớ ra là Đường Đường đã bị bắt đi, cô nhanh chóng túm lấy tay của Mạc Hàn mà nói.
- Ông chủ, Đường Đường bị bắt đi rồi... Thằng bé...
- Tư quản gia! Cô bình tĩnh lại đã!
Trong lòng của Mạc Hàn bây giờ cũng rối lắm. Hắn không ngờ Bạch Tố Kỳ lại có thể ra tay trong chính địa bàn của hắn thế này. Hắn phải làm gì đó trước khi cô ta giao Đường Đường cho các trưởng lão.
Một khi Đường Đường rơi vào tay đám người đó, thằng bé nhất định sẽ phải chịu khổ, sống để huấn luyện, sống để tuân thủ những quy tắc để trở thành người thừa kế tiếp theo.
Đương nhiên là Mạc Hàn sẽ không để cho chuyện đó xảy ra rồi.
Hắn không muốn giao Đường Đường ra, càng không muốn kết hôn với Bạch Tố Kỳ!
Thấy đám người giúp việc đang định dọn dẹp lại mọi thứ, Mạc Hàn liền ra lệnh.
- Không phải dọn nữa! Tất cả thu dọn đồ đạc rồi trở về Huyết Đảo đi!
Nhũ mẫu nghe xong thì có chút bất ngờ.
Bà đang định nói gì đó thì Mạc Hàn tiếp tục.
- Lát nữa sẽ có người đến đưa tất cả mọi người đi. Nhũ mẫu, mọi việc trông cậy cả vào bà đấy!
- Dạ vâng. Tôi sẽ chú ý đi cùng để đảm bảo bọn họ rời đi an toàn!
Tư Vân đang định hỏi bản thân có phải đi theo không thì Mạc Hàn đã nắm lấy tay cô kéo dậy rồi.
Hắn không để cho Tư Vân có cơ hội từ chối mà nói ngay.
- Riêng cô thì phải đi cùng tôi.
- Ơ... Nhưng còn hành lí tôi chưa có sắp xếp...
- Vứt đi! Tôi mua tất cả đồ mới cho cô!
Cái tên điên này chẳng lẽ vì sốc vì mất con nên mới trở lên như vậy sao?
Hành lí của cô ngoài mấy bộ quần áo ra thì cô còn rất nhiều thứ quan trọng nữa. Đặc biệt là tấm hình cô chụp với Đường Đường trong dịp dẫn thằng bé đi công viên giải trí.
Tư Vân không muốn mất những món đồ đó nên nhất quyết giật tay mình lại.
- Tôi sẽ không vứt đống đồ đó đi đâu!
Nhìn ánh mắt cương quyết của Tư Vân, Mạc Hàn chỉ đành thoả hiệp.
- Để nhũ mẫu đi sau cầm đồ cho cô. Giờ cô đi theo tôi trước đã!
- Tôi có thể đi cùng những người khác, không nhất thiết phải đi cùng với ông chủ đâu!
Đương nhiên Mạc Hàn không chấp nhận chuyện này rồi. Cô là con người, mà đám giúp việc kia chính là quỷ hút máu. Sức kiềm chế của bọn họ rất kém, nhỡ may cô bị thương chảy máu thì chắc chắn sẽ bị bọn họ hút cạn máu.
Để cô đi cùng hắn chính là cách giải quyết tối ưu nhất rồi. Để cô dưới tầm mắt mình, hắn mới có thể bảo vệ cô được.
Vì thế, Mạc Hàn đã nhượng bộ thêm lần nữa mà nói với Tư Vân.
- Cho cô 5 phút đi lấy những món đồ cần thiết nhất. Còn lại để nhũ mẫu mang đến sau. Không mặc cả nữa!
Sắp thấy Mạc Hàn nhìn đồng hồ, Tư Vân lạp tức chạy về phòng mình lục tìm đồ đạc ngay.
Đúng 5 phút sau, cô đã cho hết tất cả thứ quan trọng vào ba lô rồi trở lại trước mặt của Mạc Hàn.
Hắn không nói gì, nhanh chóng đi đến chỗ đỗ xe.
Tư Vân cũng lật đật theo sau hắn.
Tuy nhiên, mới bước ra đến cửa, Mạc Hàn bỗng dừng lại đột ngột. Mà Tư Vân ở phía sau không có để ý nên đã đập mặt vào lưng hắn.
Không may tấm ảnh cô chụp với Đường Đường rơi từ trong tay cô xuống đất.
Tư Vân tính ngồi xuống nhặt lên, ai ngờ lại bị Mạc Hàn nhanh tay cướp mất tấm ảnh.
- Ông chủ, đây là ảnh của tôi!
- Đương nhiên là tôi biết. Mặt cô lù lù trên đó.
- Vậy anh mau trả lại cho tôi đi.
Mạc Hàn có vẻ không định trả lại cho Tư Vân.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm hình trên tay, khoé miệng bất giác hơi cong lên. Hai mẹ con chụp chung mà dám ngó lơ hắn.
Đáng lẽ hắn cũng phải xuất hiện chung trong cái khung hình này chứ?
Bỗng dưng Mạc Hàn đút tấm ảnh của Tư Vân vào túi áo. Không kịp để cho cô lớn tiếng đòi lại, Mạc Hàn liền buông 1 câu xanh rờn.
- Tôi tịch thu bức ảnh này vì cô dám tự ý đưa Đường Đường đi chụp hình...
Cái vế đằng sau là "mà không có tôi" bị Mạc Hàn nuốt xuống một cách bất lực.
Không cho hắn chụp chung thì đừng hòng hắn trả lại ảnh cho!