Trần Nhã vậy mà chủ động nói bà ấy cần tôi, còn chủ động cởi nút áo, chủ động hôn tôi. Ba cái chủ động này cũng đập tan lý trí của tôi.
Tôi không phải chính nhân quân tử, đối mặt với sự dụ dỗ của nữ nhân xinh đẹp như vậy sao có thể chịu được. Vì thế trong nháy mắt tôi hôn lại bà ấy, giây phút ấy tôi rõ rằng cảm thấy bà ấy đang run lên, cũng không biết là hồi hộp hay hưng phấn.
Môi Trần Nhã rất mềm, rất thơm, kĩ thuật hôn cũng rất tốt. Một tay bà ấy vẽ vòng tròn trên ngực tôi, làm tôi ngứa ngáy cả người. Tôi nghĩ suy cho cùng thì cũng là người có kinh nghiệm, một kẻ tay mơ như tôi ở trước mặt bà ấy có phần yếu thế.
Chỉ là ngay lúc này trong đầu tôi bỗng xuất hện gương mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt của Tô Nhược Thủy, đầu óc tôi bỗng tỉnh táo lại. Tôi nhanh chóng đẩy Trần Nhã ra, bà ấy hoang mang nhìn tôi, tôi nói: “Dì Trần, dì không thể như vậy, chúng ta... không được, tôi không thể làm chuyện có lỗi với chị Thủy.”
Nói xong tôi chuẩn bị xuống xe. Ai ngờ Trần Nhã nhanh chóng xé rách sườn xám trên người, còn hung ác tự tát mình một cái khiến mặt bà ấy đỏ lên áy náy nói với tôi: “Trần Danh, xin lỗi cậu, vì Văn Văn tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Tôi sững sờ hỏi bà ấy có ý gì? Trần Nhã nói: “Trong xe có camera, vừa nãy đã quay lại toàn bộ hành động của chúng ta, tôi sẽ cắt ra một vài ảnh bất lợi với cậu, nếu cậu từ chối yêu cầu của tôi, tôi sẽ nói cậu định cưỡиɠ ɧϊếp tôi khiến cậu ngồi tù.”
Tôi hoàn toàn ngây người, không ngờ Trần Nhã vẫn luôn đối xử với tôi rất ôn hòa vậy mà lại làm chuyện này. Nhìn vẻ mặt kiên quyết của bà ấy, tôi chợt nhận ra sao tôi có thể quên rằng bà ấy dù sao cũng là mẹ của Bào Văn, sao có thể là một bông hoa không có độc chứ?
Advertisement
Trong lòng tôi có chút phẫn nộ, cảm thấy bản thân bị đùa giỡn. Tôi nhìn thân thể như ẩn như hiện của Trần Nhã, nhất là đôi chân dài trắng nõn, không nhịn được nuốt nước miếng. Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là một báu vật trưởng thành ngược với thời gian, vừa có nét gợi cảm của những người tầm tuổi Bào Văn, cũng có sự thùy mì mà tuổi bà ấy nên có, quyến rũ mà không lẳиɠ ɭơ, cho dù vào lúc này tôi cũng khó mà rời mắt khỏi bà ấy.
Tôi giận dữ cười nói: “Dì chắc chắn là vì Bào Văn hay là chỉ muốn giữ tôi bên cạnh dì?”
Mặt Trần Nhã lập tức đỏ lên, ánh mắt lưỡng lự không dám nhìn tôi, ấp úng nói: “Đương nhiên là vì Văn Văn.”
Bị tôi đoán đúng rồi? Mẹ nó, bị hai mẹ con này thích, tôi quả là đen đủi. Bây giờ tôi thật sự hối hận khi đã trêu chọc hai người này.
Advertisement
Nhưng mọi đã đến nước này rồi, dù không thích thì tôi vẫn phải đối mặt. Tôi nhìn Trần Nhã nói: “Nếu dì thật sự thích tôi, tôi có thể làm người tình của dì.”
Trần Nhã nao nao, có chút kinh ngạc nhìn tôi, ấp úng nói: “Cậu nói cái gì vậy?”
Tôi cố ý muốn trả thù, liền nghiêng người kề sát người Trần Nhã, nắm cằm bà ấy nói: “Nói thật so với Bào Văn tôi càng thích dì hơn. Dì lương thiện hiểu ý người hơn cô ta, trưởng thành gợi cảm hơn cô ta, mà quan trọng hơn là tôi đạt được khát vọng chinh phục ở trên người dì. Dì Trần, dì quên rồi sao? Tôi đã từng nói tôi thích kiểu phụ nữ như dì, lời này cũng không phải nói đùa.”
Nói xong tôi từ từ kéo áo bà ấy xuống, tay kia vòng đến eo bà ấy. Hô hấp bà ấy đột nhiên trở nên dồn dập, căng thẳng cắn môi, ngoài miệng nói đừng nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã bán đứng bà ấy.
Tôi nghĩ dù sao cũng đã cô đơn nhiều năm, chỉ tùy tiện trêu chọc thân thể bà ấy một chút mà đã mềm mại như kẹo đường khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tôi cúi đầu từ từ hôn lên môi Trần Nhã, bà ấy nhắm mắt không phản kháng, tôi nói: “Dì Trần, hương vị của dì đúng là không tệ.”
Mặt Trần Nhã càng đỏ hơn không dám nhìn tôi, tôi ngắm nghía đôi tay bà ấy nói: “Dì Trần, dì cảm thấy đề nghị của tôi thế nào? Dì phải biết nếu tôi ở bên Bào Văn thì sẽ không có cơ hội tiếp xúc thân mật như thế này với dì đâu. Cho dù tôi muốn thì với tính cách của dì cũng tuyệt đối không chấp nhận. Nếu thế chúng ta không phải sẽ trở thành hai người đáng thương phải đau khổ kiềm nén sao?”
Trần Nhã nhìn tôi, đôi mắt đong đầy tình ý hỏi tôi: “Cậu thật sự thích tôi sao?”
Tôi nói đương nhiên là thật, bà ấy hỏi tiếp: “So với Tô Nhược Thủy thì sao?”
Tôi không nhịn được bật cười, tôi chính là đang đợi câu này. Nhéo nhéo vòng eo của bà ấy, tôi nói: “Địa vị của chị Thủy trong lòng tôi là không thể lung lay. Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất, là người tương lai sẽ kết hôn sinh con với tôi, khác với dì Trần. Dì nên biết rõ tình nhân là gì.”
Nói xong tôi ngắm nghía một lọn tóc rối loạn của Trần Nhã, chóp mũi chạm chóp mũi bà ấy, môi chạm môi, trong ánh mắt tức giận của bà ấy chậm rãi nói: “Người tình tốt hơn gái bao một chút. Nếu muốn làm thì tìm đối phương, nếu không muốn thì thôi. Đấy chính là tình nhân. Nói thẳng ra, hai chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý của đối phương, dì hiểu ý tôi không?”
Trần Nhã phẫn nộ giơ tay muốn tát tôi, tôi nắm lấy cổ tay bà ấy, lạnh lùng nói: “Dì cảm thấy bị tôi xúc phạm? Là dì trêu chọc tôi trước. Trần Nhã, tôi nói cho dì biết, nếu còn dám uy hϊếp tôi thì tôi sẽ làm dì thật đấy, dù sao thì tôi cũng không thiệt thòi. Cơ thể này của dì có khi rất hi vọng được tôi chơi đấy.”
“Cậu câm miệng!” Trần Nhã phẫn nộ hét lên, ngực run rẩy vì tức giận, trừng mắt nhìn tôi nói: “Tôi còn nghĩ cậu là người thành thật, không ngờ cậu lại xấu xa bỉ ổi như vậy!”
Tôi bỉ ổi? Nếu không phải do bà ấy ép, tôi sẽ thành thế này sao? Tôi buông bà ấy ra, bắt đầu tìm camera. Trần Nhã nghiến răng nghiến lợi nói không cần tìm, tôi sẽ không tìm được đâu.
Quả nhiên tôi loay hoay một lúc vẫn không tìm thấy đâu. Tôi dừng lại, nói: “Dì muốn tố cáo tôi thì tố cáo. Nhưng tôi có thể đảm bảo, sau khi tôi bị bắt sẽ có người thay tôi xử lý dì.” Nói xong tôi trắng trợn nhìn tới nhìn lui trên người Trần Nhã nói: “Tôi vào tù rồi không làm gì được dì, nhưng tôi có rất nhiều anh em, bọn họ mỗi người một miếng cũng có thể đem dì ăn sạch sẽ.”
Nghe thế Trần Nhã uất ức bật khóc, bà ấy mắng to tôi là súc sinh. Nhìn bà ấy khóc thương tâm như thế, tôi lại có chút mềm lòng. Dù sao bà ấy cũng vì Bào Văn nên mới làm khó tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vỗ vỗ đầu bà ấy nói: “Đừng khóc nữa, tôi chỉ dọa dì thôi.”
Trần Nhã quay qua nhìn tôi, tôi nói: “Ai bảo dì uy hϊếp tôi? Nếu là trước kia tôi chắn chắn sẽ chịu uy hϊếp, nhưng dì cũng nói tôi đã thay đổi, trở nên xấu xa rồi. Vì vậy dì đừng hi vọng tôi sẽ giống như trước kia để mẹ con hai người tùy tiện khống chế.”
Trần Nhã nhìn tôi, khuôn mặt đẫm nước mắt tràn đầy tủi thân. Tôi thở dài một hơi nói tôi sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, vì tôi ăn nói vụng về, không biết dỗ.
Trần Nhã quay mặt đi nói: “Tôi không phải con gái.”
Tôi nói: “Nhưng trong mắt tôi dì chính là con gái, là cô gái nhỏ mãi không chịu lớn, ngây thơ hồn nhiên, trong sáng đáng yêu, lại luôn tỏ ra am hiểu sự đời, dáng vể nghiêm túc cứng nhắc.”
Trần Nhã quay sang nhìn tôi, đỏ mặt nói: “Cậu... vậy mà cậu còn nói không biết dỗ người khác.”
Tôi cười nói: “Tôi như này mà gọi là dỗ sao? Nếu thế thì yêu cầu của dì Trần cũng quá thấp rồi.”
Trần Nhã nhìn tôi nói: “Đừng tưởng rằng chỉ nói vài câu tôi sẽ nguôi giận. Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Vì Văn Văn, cho dù cậu hận tôi, tôi cũng chỉ có thể làm việc xấu đến cùng.”
Nhìn bà ấy vẫn cố chấp như thế, tôi lại không tức giận nổi, không khí căng thẳng trong xe ban nãy cũng biến mất. Tôi bất đắc nói: “Được rồi, tái hôn thì tái hôn. Đến lúc đó tôi sẽ nghiêm túc thảo luận về kĩ thuật với dì Trần trên cái giường kia của Bào Văn.” Nói xong tôi mở cửa xe bước xuống, tiến vào trong bệnh viện.
Trần Nhã lái xe rời đi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh Đậu hỏi anh ấy ở phòng nào, phía sau bất ngờ truyền đến tiếng va chạm kịch liệt. Tôi vội vàng xoay người liền nhìn thấy xe của Trần Nhã bị người ta đâm mạnh, lao vào cột điện ở ngã tư đường. Sau đó có hai người nhảy xuống từ chiếc xe gây tai nạn, bước đến cạnh xe Trần Nhã muốn kéo bà ấy ra.
Tôi nóng nảy, cầm một cái thùng rác trên đất vọt qua.
Trần Nhã thét chói tai bị kéo khỏi xe, bà ấy nắm chặt lấy cửa xe hô to cứu mạng nhưng con đường này đến một bóng người cũng không có, bà ấy có kêu rách họng cũng vô dụng.
Nhìn Trần Nhã sắp bị bọn chúng kéo lên xe, tôi liều mạng lao đến, vết thương trên người lại nứt ra cực kì đau đớn nhưng tôi bất chấp tất cả. Ngay lúc Trần Nhã bị bọn chúng vứt lên xe, tôi lao đến trước mặt một tên, nện mạnh thùng rác vào người hắn.
Hắn đá mạnh vào người tôi, tôi ngã xuống nhưng vẫn liều mạng ôm chân hắn. Người còn lại hét lên: “Bắt cả nó đi.”
Nói xong hai người bọn chúng cùng kéo tôi lên.
Trần Nhã vừa bị ném lên xe vội vàng nhảy xuống, vọt đến cắn lên cổ tay một tên. Gã đó đẩy mạnh ra, bà ấy ngã trên đất, cánh tay bị rách một mảng lớn, trong nháy mắt màu máu nhiễm đỏ tầm mắt tôi.
Tôi mắng một câu: “Con mẹ mày”, mặc kệ hai người kia đánh, tôi rút dao ra, đâm mạnh vào chân kẻ mà tôi đang ôm, sau đó học theo Hồng Nhan rạch con dao xung quanh vết đâm, gã đó đau đớn hét lên, sau đó ôm chân lăn lộn trên đất.
Vì hù dọa bọn chúng, tôi cố ý trầm giọng nói: “Dám động đến người phụ nữ của tao, tao gϊếŧ hết chúng mày.”
Nói xong, đầu của tôi liền bị người ta dùng đồ đập mạnh vào, tôi cảm thấy đau đớn, trước mắt tôi sầm, yếu ớt ngã xuống đất, bên tai là tiếng thét chói tai của Trần Nhã.
Ngay khi tôi còn đang mơ mơ màng màng muốn ngất đi, bên tai liền truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Bà ấy là người phụ nữ của cậu? Vậy tôi thì sao?”