Đột nhiên xuất hiện tiếng động cơ gầm rú, khiến động tác trên tay Dương Phàm Khôn dừng lại một chút. Cao Phong lo lắng hô “Khôn thiếu gia”, Dương Phàm Khôn nhíu nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn tôi nói: “Cho dù là ai đến tôi cũng không tha cho hắn.”
Nói xong hắn nhắm ngay vị trí trái tim tôi chuẩn bị đâm xuống, lúc này hai người giữ tôi giống như chưa kịp phản ứng, tay giữ tôi hơi lỏng lẻo, còn tôi thì lập tức lăn mạnh về một bên. Con dao xẹt qua cánh tay tôi, Dương Phàm Khôn bởi vì dùng sức quá mạnh, đâm hụt, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cao Phong lúc này đạp mạnh tôi một cái, đá tôi bay rất xa mắng: “Mẹ nó, thằng khốn, khỏe gớm!”
Tôi thở hổn hển, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu không phải bên ngoài có tiếng đánh nhau nhốn nháo, làm hai người kia phân tâm buông lỏng tay, thì lần này tôi cũng tránh không thoát.
Mà một đạp này của Cao Phong, lại giống như đang giúp tôi. Bởi vì cú đá của hắn đã khiến tôi cách Phàm Khôn rất xa cũng khiến tôi có đủ thời gian thở dốc. Tôi ngẫm nghĩ nhìn Cao Phong, không biết là hắn cố ý hay vô tình đây?
Tôi nhìn vết thương trên cánh tay, thầm nghĩ vừa nãy nguy hiểm thật. Nếu không phải nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, tôi thật sự đã chuẩn bị chịu chết. Con người chính là kì lạ như vậy, thời điểm cảm thấy không có hi vọng, đã nghĩ sẽ chấp nhận số phận, nhưng một khi nhìn thấy một tia hi vọng, sẽ liều mạng bắt lấy, muốn tiếp tục sống. Đó cũng chính là cảm giác của tôi bây giờ.
Cửa quán bar bỗng “rầm” một tiếng đổ xuống đất. Ngay sau đó một chiếc xe tải tiến vào, một người đàn ông thân hình cao lớn đội mũ lưỡi trai, vành mũ che hơn nửa khuôn mặt nhảy xuống khỏi xe tải. Sau đó đưa tay tiếp nhận ống thép từ một người khác, chậm rãi nhấc mũ lên, trong lòng tôi vui mừng, hóa ra là anh Đậu.
Anh Đậu nắm ống thép, trên xe lại có mấy người đi xuống. Số lượng ít nhất cũng tầm khoảng hai mươi người, không khác mấy so với người của Dương Phàm Khôn. Anh Đậu hút thuốc, cau mày nhìn thoáng qua vết thương trên người tôi, mặt nổi gân xanh, cầm ống thép chỉ vào Dương Phàm Khôn nói: “Họ Dương kia, mẹ kiếp, anh em của tao mà mày cũng dám động đến, hôm nay không khiến mày đổ máu, tao không mang họ Đậu.”
Advertisement
Nói xong, anh Đậu nhổ một ngụm nước miếng nói: “Xùy, tao không mang họ Dương.”
Tôi bị anh Đậu chọc cười, anh ấy đi tới nâng tôi dậy, tức giận nói: “Còn cười? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao cậu không nói với tôi? Có phải cậu không coi tôi là anh em không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi đương nhiên muốn tìm anh nhưng hiện tại tôi đã như thế này, nếu kéo thêm anh xuống nước vậy thì quá ích kỉ rồi.”
Anh Đậu vỗ lên đầu tôi một cái nói: “Mẹ kiếp, cậu chính là không coi tôi là anh em, anh em là dùng để làm gì? Anh em chính là không tiếc mạng sống giúp đỡ nhau, không phải để đợi cậu chết rồi mới giúp cậu nhặt xác.”
Nghe những lời này, tôi không nhịn được bật cười, trong lòng cực kì cảm động. Nhìn anh ấy tôi nghĩ, khi bản thân ở đường cùng còn có một người anh em không màng tất cả nguyện ý cứu tôi, thật tốt.
Trần Danh tôi ở Nam Kinh cuối cùng cũng không lăn lộn vô ích.
Advertisement
Dương Phàm Khôn lạnh lùng nhìn chúng tôi, nói với giọng quái gở: “Nói xong rồi?”
Anh Đậu liếc mắt nhìn hắn nói: “Đúng vậy, nói mày xong đời rồi.”
Cao Phong mắng: “Mẹ kiếp, mày mới xong rồi.”
Anh Đậu dựng thẳng ngón giữa lên với hắn mắng: “Chó săn, cẩu nô tài.”
Cao Phong còn muốn nói nữa, Dương Phàm Khôn ngăn lại, ý bảo hắn bình tĩnh, sau đó nói: “Mày quyết định sẽ giúp nó? Có lẽ mày vẫn chưa hiểu, mày giúp nó nghĩa là mày muốn chống lại nhà họ Dương bọn tao. Mày bò lên được vị trí hôm nay khó khăn thế nào tao nghĩ mày rõ ràng nhất. Lẽ nào mày bằng lòng nhìn cố gắng bao lâu nay thất bại trong gang tấc?”
Anh Đậu cười nói: “Mày nói hình như cũng có lý, vậy mày nghĩ tao nên làm thế nào?”
Dương Phàm Khôn nheo mắt nói: “Rất đơn giản, mang người của mày rời đi tao sẽ coi như chưa có chuyện gì, về sau chúng ta còn có thể làm bạn. Chỉ cần mày trung thành với tao, tao có thể suy nghĩ để mày với anh em của mày làm việc cho nhà họ Dương. Mày nên biết đi theo nhà họ Dương bọn tao, tương lai rộng mở.”
Tôi nhìn anh Đậu, thấy anh ấy vờ như rất hứng thú, vuốt cằm nói: “Nghe có vẻ rất tốt, nhưng mà chuyện này tao không quyết định được, tao phải hỏi các anh em của tao một chút.” Sau đó anh ấy nói to: “Các anh em, các cậu cảm thấy hành động vì tương lai của bản thân mà vứt bỏ anh em của mình thế nào?”
Mọi người trăm miệng một lời hô: “Đáng xấu hổ!”
Anh Đậu gật đầu nói: “Đúng, tôi cũng cảm thấy đáng xấu hổ.” Nói xong nhìn sắc mặt khó coi của Dương Phàm Khôn, anh Đậu lạnh lùng nói: “Dương Siêu tao dù không có gia thế gì, nhưng tao có cốt khí! Trần Danh là anh em của tao, là người thân thiết nhất của tao ngoại trừ em gái tao. Vì cậu ấy, cho dù tao có phải ngọc nát đá tan với mày thì tao cũng không sợ.”
Câu nói này làm mắt tôi nóng lên, mũi cay cay, tôi cảm động hô: “Anh Đậu.”
Anh Đậu cười cười với tôi nói: “Trần Danh, cậu đừng dùng ánh mắt đầy tình ý đấy nhìn tôi, tôi xấu hổ.” Nói xong liền hô lên: “Đứng ngơ ra đấy làm gì? Mau xông lên, đánh bại bọn chúng, anh Đậu mời mọi người đến hộp đêm Cẩm Tú.”
Mọi người hăng hái hô một tiếng, lập tức xông đến chỗ đám người Dương Phàm Khôn. Hai bên lao vào đánh nhau, ống thép chạm ống thép hiện trường cực kì hỗn loạn.
Cao Phong thấy thế lập tức vọt đến chỗ anh Đậu, anh Đậu mắng “không biết tự lượng sức”, trực tiếp nghênh đón. Cao Phong cầm ống thép định vụt lên đầu anh Đậu, anh Đậu xoay người tránh đi, một tay cầm chặt ống thép, chân đạp một cước lên bụng hắn.
Cao Phong né đi cực nhanh, anh Đậu thừa dịp hắn dòn toàn sự lực chú ý để né tránh cú đá, ống thép trong tay hung hăng đập mạnh vào vai hắn, vừa vặn đánh trúng miệng vết thương của hắn. Cao Phong đau đớn kêu thành tiếng, bị anh Đậu đá một phát bắn ra xa, lăn lộn gào khóc thảm thiết trên đất.
Anh Đậu cầm theo ống thép đi về phía Dương Phàm Khôn, hai người bên cạnh hắn lập tức ngăn đón anh Đậu. Ba người bắt đầu lao vào đánh nhau. Tuy rằng anh Đậu rất giỏi nhưng một người đánh với hai người có chút khó khăn, dù sao hai người này mỗi người đều cầm một cái ống thép.
Một người anh em bên cạnh tôi nhanh chóng chạy qua giúp đỡ, trận chiến nhanh chóng xoay chuyển, tôi nhìn mọi người, lại nhìn tình hình hỗn loạn hiện nay, thực lực hai bên tương đương nhau. Quan trọng nhất là người bên bọn tôi có thể bắt được Dương Phàm Khôn hay không.
Bây giờ xem ra anh Đậu cũng muốn bắt lấy Dương Phàm Khôn.
Ngay khi tôi nghĩ rằng hôm nay anh Đậu có thể bắt được Dương Phàm Khôn, uy hϊếp hắn cho người rút đi, đột nhiên lại có một nhóm người xông vào.
Tôi nhìn thấy Dương Phàm Khôn cười âm hiểm nói: “Lũ ngu xuẩn chỉ biết đánh nhau. Chúng mày thật sự nghĩ rằng chỉ cần biết đánh nhau thì đêm nay có thể thắng sao?”
Mẹ nó, thằng khốn này vậy mà lại vụиɠ ŧяộʍ gọi người đến tiếp ứng.
Bởi vì có nhóm người này gia nhập, bên chúng tôi lập tức rơi vào thế yếu, dần dần, càng ngày càng có nhiều anh em bị thương, ngay cả anh Đậu cũng bị đánh trúng mấy gậy, trên trán đều là máu.
Người của Dương Phàm Khôn từ từ dồn chúng tôi đến một góc trong phòng, anh Đậu che chắn trước mặt tôi, mấy anh em khác lấy chúng tôi làm trung tâm vây thành một vòng tròn.
Giờ khắc này tình thế của chúng tôi hết sức nguy cấp, cảm giác thất bại đến đường cùng, tôi nói: “Anh Đậu, anh mau dẫn các anh em rời đi.”
Tôi hiểu rõ, Dương Phàm Khôn tuy rằng có thù tất báo, nhưng hắn không thể gϊếŧ tôi trước mặt anh Đậu, càng không thể gϊếŧ toàn bộ chúng tôi. Hắn không có gan làm cũng không đủ quyết đoán. Cho nên nếu anh Đậu muốn rời đi hắn sẽ không ngăn cản.
Anh Đậu trừng mắt nhìn tôi nói: “Con mẹ nó, còn nói như vậy nữa có tin tôi đánh cậu không?” Nói xong, anh ấy trợn ngược mắt, bực mình nói: “Tính sai rồi, tôi không nên phá hỏng cửa. Nếu cửa không hỏng, tôi khóa cửa, xem ai có thể vào.”
Đàn em bên cạnh anh Đậu vẻ mặt chán nản nói: “Anh Đậu, không phải anh nói phải xuất hiện thật đẹp trai, thật ngầu, thật lóa mắt sao? Còn nữa cho dù chúng ta đóng cửa thì người ta cũng có thể phá. Đến lúc đấy chúng ta cũng giống như ba ba trong rọ.”
Anh Đậu tức giận thưởng cho hắn một cái đập, nói: “Cậu mới là ba ba! Anh chỉ là thấy mọi người căng thẳng quá mới đùa thôi.”
Các anh em đều bị anh Đậu chọc cười, tôi cũng không nhịn được bật cười. Chỉ là trong nụ cười mang theo chua xót cùng cảm động. Anh Đậu không quay đầu nói: “Muốn khóc thì khóc đi, tôi biết cậu rất cảm động.”
Vốn dĩ tôi không muốn khóc, nghe xong câu này, nước mắt thi nhau chảy ra. Tôi lau nước mắt kiên cường cười nói: “Tôi không có tiền đồ như thế sao?”
Anh Đậu cười lớn nói: “Các anh em, bảo vệ bản thân thật tốt. Hôm nay cho dù chúng ta ngã xuống thì vẫn là anh hùng.”
“Được!” Mọi người khí thế dâng cao hô, khiến tôi cảm động không dừng được nước mắt.
Dương Phàm Khôn cười lạnh: “Rất có khí thế, nhưng chỉ có khí thế thôi vẫn chưa đủ.”
Nói xong hắn nâng tay, bọn chúng liền xông qua chỗ chúng tôi. Địch nhiều ta ít, tình hình của chúng tôi vô cùng thê thảm, nhìn thấy các anh em lần lượt ngã xuống, tôi thật sự rất muốn cầu xin Dương Phàm Khôn đừng dánh nữa. Chỉ là nhìn tấm lưng dày rộng thẳng tắp của anh Đậu, tôi nói không nên lời vì tôi biết một khi tôi cầu xin hắn cũng chính là đang đánh lên mặt anh Đậu.
Tôi không thể làm anh ấy mất mặt, chỉ có thể kề vai sát cánh bên cạnh anh ấy cho đến khi tất cả chúng tôi đều ngã xuống.
Chẳng bao lâu bên phía chúng tôi chỉ còn anh Đậu và hai người khác đang cố hết sức chống đỡ, tôi nóng ruột nóng gan lại không thể làm được gì, cảm giác bất lực này ép tôi phát điên.
Cuối cùng anh Đậu ngã xuống, một người giẫm lên anh ấy muốn đến bắt tôi nhưng anh Đậu lại ôm chặt lấy chân hắn hô: “Muốn bắt anh em của tao thì phải bước qua xác tao trước.”
Cả giật mình thảng thốt, khuôn mặt đẫm nước mắt khóc: “Đủ rồi, anh Đậu, thật sự đủ rồi.”
Lúc này ở cửa truyền đến tiếng vỗ tay, tôi ngẩng phắt đầu lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện ở cửa. Cô ấy đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi cùng quần bò đang đứng trong bóng râm. Tôi không nhìn rõ dáng vẻ nhưng vẫn có thể thông qua cách ăn mặc nhận ra cô ấy. Tôi kích động hô to: “Tống Giai Âm!”
Ai ngờ, người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, nhấc mũ lưỡi trai ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, cười lạnh nói: “Tống Giai Âm! Hóa ra ngoài Thủy Thủy, trong lòng cậu còn nghĩ đến người phụ nữ khác.”
Tôi bàng hoàng, không thể tin hô: “Bào Văn!”’
Đúng vậy, người này thế mà lại là Bào Văn! Bởi vì cô ta đứng trong bóng râm, mắt tôi lại nhòe đi vì khóc, cho nên mới nhận nhầm. Nhưng tại sao cô ta lại mặc giống như Tống Giai Âm?
Dương Phàm Khôn lạnh lùng nói: “Bào Văn, cô tới đây làm gì?”
Bào Văn nhìn về phía tôi, nâng ngón tay chỉ thẳng về phía tôi vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ nói: “Tôi muốn dẫn cậu ta rời đi.”
Giờ khắc này trong lòng tôi vô cùng phức tạp. Tôi không ngờ dù xảy ra nhiều chuyện như thế nhưng Bào Văn vẫn đi theo giúp tôi. Trong lòng tôi có chút cảm động nghĩ tuy rằng cô ta thích hành hạ tôi nhưng tình cảm đối với tôi cũng là thật.
Dương Phàm Khôn trầm giọng nói: “Nếu tôi nói không được thì sao?”
Bào Văn nhíu mày nói: “Không được? Trong từ điển của Bào Văn tôi không có hai chữ này. Vậy thì tôi sẽ đánh cho tới khi anh nói được mới thôi.”
Vừa dứt lời, đằng sau Bào Văn đã đông nghịt người.