Lúc tôi bế Hồng Nhan lên, chỉ cảm thấy chị ấy rất nhẹ, cảm giác thương hại nảy lên trong lòng, tôi bế chị ấy đến bên đường, muốn vẫy xe, nhưng khi một người xui xẻo, thì uống miếng nước thôi cũng có thể mắc răng.
Ví dụ như bây giờ, tôi làm thế nào cũng không vẫy được xe, mà Hồng Nhan ở trong lòng thở càng ngày càng mạnh, chị ấy mở to mắt, đôi mắt đẹp như tơ, mặc dù cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng đôi tay đã bắt đầu kéo áo tôi, mồm thì kêu "đừng".
Chị ấy lúc này cuộn tròn trong lòng tôi, mong manh, quyến rũ, đôi má ửng đỏ khiến chị ấy giống như một bông hoa anh túc nở rộ, mặc dù có độc nhưng cũng khiến người ta bằng lòng quên mình đi hái.
Mặc dù biết là không thể nhưng tôi vẫn không kìm được ngắm cảnh đẹp trước ngực chị ấy. Hôm nay chị ấy mặc một bộ sườn xám màu đen, trên ngực có một đường khoét nhỏ, khe ngực sâu thẳm từ khe nhỏ đó kéo sâu xuống dưới, kéo dài đến nơi mà tôi không nhìn thấy.
Trần Nhã cũng thích mặc sườn xám, chỉ là sườn xám mà bà ấy mặc rất kín đáo, vì thế ít đi chút quyến rũ như người phụ nữ che nửa mặt ôm đàn tì bà thế này.
Sườn xám của Hồng Nhan dài trên đầu gối, đôi chân của chị ấy thanh mảnh, làn da sáng như ngọc, mềm mượt như sữa bò, cổ chân đeo một sợi dây đỏ, làm cho người khác cảm giác thần bí. Đôi chân ngọc ngà của chị ấy trắng ngần như tuyết, mặc dù không so được với đôi tay xinh đẹp của chị ấy, nhưng cũng vô cùng xinh xắn dễ thương.
"Nóng... tôi nóng quá..."
Khi tôi đang ngắm cơ thể của Hồng Nhan, thì tiếng nói của chị ấy khiến tôi bừng tỉnh, mà lúc này chị ấy đã đút tay vào bên trong áo của tôi, tôi không phải là Liễu Hạ Huệ có người ở trong lòng mà vẫn bình thường được, thoáng cái đã có cảm giác khác thường, tôi nghĩ bất cứ người đàn ông nào ôm chị ấy chắc chắn đều sẽ điên loạn, nếu không thì người đàn ông này nhất định là một tên thái giám hoặc gay.
Advertisement
Hít một hơi thật sâu, tôi lẩm nhẩm ba lần câu "chị ấy là người của Tam gia", thấy vẫn không gọi được xe, nghĩ gần đây hình như có bệnh viện, liền nghiến răng chạy.
Tôi vừa chạy vừa nói: "Chị Hồng Nhan, chị gắng chịu một chút, chịu một chút, nghĩ đến Tam gia, cố gắng một chút, tôi sẽ đưa chị đi bệnh viện".
Không biết có phải nhắc đến Tam gia hay không, mà Hồng Nhan tỉnh táo hơn một chút, chị ấy vùi đầu vào trước ngực tôi, cắn tôi một cái, tôi đau đến mức vã mồ hôi lạnh, nhưng nhìn chị ấy như chực khóc, tôi đâu nỡ buông chị ấy ra, nghĩ rằng cắn thì cắn đi, cùng lắm thì rơi miếng thịt.
Cứ như vậy, tôi cắn răng chạy đến bến xe buýt, có một chiếc xe taxi xuất hiện, tôi ôm Hồng Nhanh vội vàng lên xe, lái xe vừa lái vừa nhìn trộm chúng tôi, ánh mắt mập mờ.
Trong bóng tối tôi nắm chặt bàn tay vì cố chịu đựng mà không ngừng run rẩy của Hồng Nhan, khẽ nói bên tai chị ấy: "Không sao, cố một chút, đến bệnh viện là không sao rồi."
Advertisement
Đến bệnh viện, tôi đưa cho lái xe 100 tệ, rồi vội vàng bế Hồng Nhan xuống xe, đến khi mãi mới tìm được bác sĩ, đưa Hồng Nhan vào phòng cấp cứu, toàn thân tôi đã nhễ nhại mồ hôi, ngực đau ghê gớm.
Tôi cởi cúc áo xem mới thấy toàn thân chỗ nào cũng đều bị chị ấy cào đỏ lên, bên ngực có một vết răng rõ rệt, máu rỉ qua vết răng.
Tôi nghĩ cắn mạnh thật đấy, nghĩ lại lúc chạy ngực của chị ấy ấy không ngừng va vào ngực tôi, tim tôi đập loạn không lý do, mặt đỏ tía tai, không dám nghĩ nữa.
Rất lâu sau, báo sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, bảo tôi đi làm thủ tục nhập viện. Sau khi tôi làm xong, Hồng Nhan đã được đưa đến phòng bệnh.
Tôi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, cho dù là trang điểm mắt khói đậm, cũng không che được sự tiều tụy của chị ấy. Mái tóc buông xuống, dài mềm mại như lụa rối tung xuống đến hông, hòa cùng sườn xám màu đen, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của chị ấy.
Tôi bước đến, nhẹ nhàng đắp chăn cho chị ấy, thấy chân chị ấy được băng bó xong rồi, nhưng vệt đỏ đó xuất hiện trên đôi chân không một chút tì vết, nhìn vào mà giật mình.
Ngẩn ngơ nhìn vết thương này, tôi coi như đã hiểu được tại sao chị ấy lại uống rượu, lại có thể chịu đựng đến lúc ra khỏi Sanna Zoan. Đó là vì chị ấy, để giữ sự tỉnh táo, đã đâm cái dĩa vào chân của mình, tôi không dám tưởng tượng tất cả chuyện này.
Chị ấy phải kiên cường thế nào mới có thể đâm bản thân một dao không chút do dự trong tình huống đó? Lại phải có sức chịu đựng lớn thế nào, mới có thể nói cười vui vẻ với gã thô tục đó sau khi bị thương?
Người phụ nữ này, sự kiên cường trong nội tâm chị ấy khiến tôi cảm thấy xấu hổ, hơn nữa, tôi rất muốn hỏi chị ấy một câu: "Có đáng không? Hợp đồng đó, cùng lắm là không cần nữa, hà cớ gì mà phải làm đau chính mình?"
Hồng Nhan bỗng mở mắt, ánh mắt rất tỉnh táo.
Nếu nói khi chị ấy nhắm mắt lại, thì giống như một bức tranh sơn thủy tĩnh lặng, thì khi chị ấy mở mắt, lại giống như một bức tranh non sông đẹp đẽ nồng hậu, đặc biệt là khi mặc bộ sườn xám màu đen này, khiến chị ấy cởi bỏ sự dịu dàng được ngụy trang, toàn thân bao trùm một sắc thái thần bí.
Nhưng bộ dạng chị ấy thế này, lại càng hút hồn hơn so với khi cười.
Hồng Nhan bình tĩnh nhìn tôi, tôi hơi căng thẳng nói: "Chị Hồng Nhan, sao rồi?"
Chị ấy không nói gì, tôi nghĩ chắc không phải là bị ngốc rồi chứ?
Tôi nói: "Chị không sao rồi, yên tâm đi, đúng rồi, chắc chị rất muốn gặp Tam gia nhỉ? Để tôi gọi điện cho anh ấy."
Nói rồi, tôi rút điện thoại ra.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, Hồng Nhan đột nhiên ngồi dậy, giành lấy điện thoại của tôi, hành động này làm tôi giật mình, chị ấy hạ tầm mắt xuống, phờ phạc nói: "Đừng, đừng gọi cho anh ấy."
Môi chị ấy đã không còn màu sắc tươi sáng như ban đầu, khiến chị ấy càng lộ rõ vẻ cô đơn. Tôi gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi."
Hồng Nhan ngước nhìn tôi cười, đáy mắt như chứa làn nước mùa thu, linh hoạt nhưng lại để lộ ra sự lãnh đạm. Chị ấy nói: "Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tối nay không biết người đàn ông nào được lợi."
Tôi nói: "Chị đẹp như vậy, ai dám thiếu tôn trọng chị? Nếu không có tôi, chắc chắn vẫn có người sẽ ra tay giúp chị."
Hồng Nhan dựa nửa người trên giường, đôi mắt cười yếu ớt, giọng mỉa mai nói: "Không ra tay với tôi lúc đó trên đời e là chỉ có hai người đàn ông, một là tên ngốc khù khờ cậu, còn một người nữa chính là người ghét bỏ tôi thôi."
Tôi không dám hỏi Hồng Nhan người ghét bỏ chị ấy là ai, nhưng tôi ngờ ngợ có thể đoán ra là Tam gia, chỉ là tôi không biết nên an ủi chị ấy như thế nào, chỉ có thể khuyên chị ấy nói khuya lắm rồi, chị nên ngủ đi.
Nhưng Hồng Nhan không ngủ mà hào hứng hỏi tôi: "Cậu giúp tôi, có từng nghĩ đến việc muốn tôi báo đáp thế nào không?"
Tôi nói muốn.
Hồng Nhan thích thú nói: "Nói đi, chỉ cần cậu nói, nếu tôi làm được thì tôi đều có thể đáp ứng cậu."
Đây là câu nói đầy cám dỗ, câu nói của chị ấy dường như là đang gợi ý tôi, chỉ cần bây giờ tôi nói tôi muốn chị ấy, chị ấy cũng đồng ý.
Người đẹp gợi cảm, khuynh quốc khuynh thành thế này, lúc đêm khuya yên tĩnh, nằm trên giường, cơ thể nằm ngang, tóc quấn quanh kẽ tay, cho dù là không cười, cũng đủ để khiến người ta chết mê chết mệt, trong lòng sinh ra cảm giác thèm muốn, hận không thể như con sói vồ mồi, mây mưa triền miền với chị ấy.
Tôi là người đàn ông bình thường, tất nhiên cũng có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó. Chỉ là lúc tôi nhìn thấy vết thương của chị ấy, tất cả ý nghĩ không nên có trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tôi rất rõ Hồng Nhan chị ấy không làm được, chị ấy bây giờ thật ra chỉ là đang nói lời tức giận, giận người đàn ông lợi dụng chị ấy nhưng lại không yêu chị ấy, giận bản thân cho đi như một kẻ ngốc, có lẽ, trong mắt chị ấy, giao cơ thể mình cho tôi là một sự cứu rỗi, cũng là một kiểu trả thù.
Chỉ tiếc là Hồng Nhan nhìn nhầm tôi rồi, mặc dù tôi không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng tuyệt đối không phải tiểu nhân thừa nước đục thả câu, huống hồ tôi không có gan làm chuyện đó. Mặc dù nói không biết mối quan hệ giữa chị ấy và Tam gia rốt cục là gì, nhưng Tam gia đi Cẩm Tú lần nào cũng gọi chị ấy, nói Tam gia không để ý chị ấy, có đánh chết tôi cũng không tin.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra được nếu Tam gia biết hai chúng tôi có gì đó, sẽ đối xử với tôi như thế nào.
Nghĩ đến đây, tôi hơi buồn cười, nghĩ tôi dù sao cũng cứu chị ấy, đại mỹ nhân như hoa như ngọc, chị ấy lại muốn bẫy tôi, điều này làm tôi hơi đau lòng. Tôi là kẻ thấp hèn, nhưng vẫn không đến mức là tên ngốc thấy sắc mà nảy lòng tham.
Hồng Nhan hỏi tôi muốn cái gì? Tôi nói: "Đang nghĩ trả lời chị như thế nào." Dừng một chút, tôi nói: "Sự báo đáp mà tôi muốn là chị có thể sống thật tốt vì chính mình."
Hồng Nhan hơi ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nói: "Tôi không biết chị và Tam gia có chuyện gì hiểu lầm, chỉ là cảm thấy điều kiện tiên quyết để yêu một người là yêu bản thân mình, nếu đến bản thân chị còn không trân trọng mình, thì người khác phải trân trọng chị như thế nào? Vả lại, nếu người đó thật sự không hiểu được sự quý trọng, chị càng nên quý trọng bản thân mình, như thế chị mới có thể gặp được người tốt hơn anh ấy, có phải không?".
Nói xong, tôi ngượng ngùng gãi đầu nói: "Có phải tôi nói quanh co quá không, ngại quá, mồm tôi không giỏi ăn nói.”
Hồng Nhan không nói gì, tôi hơi lo lắng nghĩ có phải chị ấy giận rồi không, nhưng một lát sau tôi mới thấy nước mắt chị ấy chảy ròng ròng, lúc đầu là khóc lặng lẽ, lúc sau lại khóc vô cùng đau khổ, làm tôi sốt ruột.
Tôi hơi lúng túng, vội nói: "Chị Hồng Nhan, chị khóc gì thế? hay là lời tôi nói khiến chị không vui?"
Hồng Nhan lắc đầu, lau nước mắt, tháo chiếc lắc chân màu đỏ ở cổ chân đưa cho tôi, tôi hơi tò mò hỏi chị ấy: "Đây là gì?"
Chị ấy nói: "Quà cảm ơn."
Tôi vừa định đưa tay ra lấy lắc chân đỏ thì cánh cửa sau lưng bỗng bị đẩy "ầm" một tiếng, tôi quay mặt lại, thì thấy Tam gia mặt trầm như nước đi đến, giật lấy cái lắc, tôi định nói thì anh ấy phẫn nộ hét lên: "Ra ngoài."
Tôi không dám hỏi gì, quay người ra khỏi phòng.
Triệu Côn Bằng đã đợi ở ngoài cửa phòng, thấy tôi đi ra, anh ấy thở dài, vỗ vai tôi nói: "Tam gia không phải giận cậu."
Tôi bảo anh ấy đừng an ủi tôi nữa, còn nói lát nữa tôi sẽ giải thích với Tam gia, tôi và Hồng Nhan không có gì cả.
Triệu Côn Bằng nói: "Chỉ sợ giải thích cũng không có tác dụng rồi. Cậu có biết Hồng Nhan tặng cậu lắc chân có nghĩa là gì không?"
Tôi không biết gì lắc lắc đầu, anh ấy nói: "Có nghĩa là từ nay trở đi cô ấy sẽ luôn đi theo cậu, giúp cậu làm việc. Cậu bây giờ có lẽ không hiểu, sau này cậu sẽ biết, Hồng Nhan cô ấy là một con dao sắc."