Lúc tôi nói với Bào Văn là Trần Nhã nằm trong tay tôi, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, đạp mạnh tôi một cái, nói: "Cậu dám bắt cóc mẹ tôi?".
Lực chân cô ta siêu mạnh, đạp tôi khiến ngũ tạng lục phủ đau đớn. Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Cô có thể lấy em gái tôi để uy hϊếp tôi, thì tôi không thể lấy mẹ cô để uy hϊếp cô à? Sao? Cô nghĩ cô là Châu Quan (1) chắc?".
Bào Văn lạnh lùng hỏi: "Mẹ tôi ở đâu?".
Tôi nói: "Cô đợi đã". Nói xong tôi lấy điện thoại ra, gọi video weixin cho Vương Toàn. Rất nhanh, màn hình xuất hiện khuôn mặt đánh gục tuổi tác của Trần Nhã. Trần Nhã vào vai rất nhanh, vừa nhìn thấy tôi và Bào Văn lập tức hai mắt đỏ au, tủi thân nói: "Trần Danh, dì Trần đối xử với cậu không tệ, sao cậu có thể đối xử với tôi như thế?".
Bào Văn giật điện thoại, vội vàng hét một câu "mẹ", Vương Toàn lập tức tắt cuộc gọi video. Bào Văn ném mạnh điện thoại của tôi xuống đất, tôi xót điện thoại, vừa đi nhặt thì cô ta đạp lên thắt lưng tôi, đạp tôi vào tường, sau đó, cô ta tóm lấy đầu tôi, nhấc cả người tôi dậy, đầu gối húc mạnh vào bụng tôi.
Tôi cảm thấy bụng mình chảy máu từng cơn, đưa tay ra định cản cô ta, lại bị cô ta ném vai một lần nữa quăng ra xa. Mẹ nó, đúng là con điên, nếu sức chống cự kém một chút thì bây giờ chắc là đã nôn ra máu rồi.
Bào Văn đột nhiên hạ cùi chỏ vào cổ tôi, lạnh lùng nói: "Thả mẹ tôi ra, nếu không cậu và em gái cậu đều phải chết".
Tôi nhìn cô ta, cười nhạt nói: "Cô nghĩ là tôi đã dám một mình đến đây mà không hề chuẩn bị gì à? Cô có thể gọi điện cho hai tên thuộc hạ của cô bảo bọn hắn ra tay với em gái tôi, nếu bọn hắn có tể tóm được em gái tôi, tôi sẽ quỳ dập đầu 100 cái, cô bắt tôi làm gì tôi sẽ làm nấy, làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho cô cũng được".
Bào Văn quả nhiên gọi điện cho hai tên thuộc hạ của cô ta, nhưng gọi thế nào cũng không được, tôi cười nói: "Đừng gọi nữa, bọn họ bây giờ chắc đã bị đánh què rồi".
Advertisement
Bào Văn cười lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng, cậu quả nhiên giỏi hơn nhiều rồi, tôi không làm gì được em gái cậu, nhưng chẳng lẽ không làm được gì cậu?”
Trong lòng tôi thực ra rất lo lắng, dù sao tôi vẫn chưa muốn chết, nhưng tôi biết nếu để Bào Văn nhìn ra dù chỉ một chút sợ hãi của tôi, thì cuộc đàm phán này tôi thua rồi. Vì thế tôi làm ra vẻ bất cần, nói: "Thế thì cô làm gì tôi đi, cô muốn làm tôi như thế nào? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay là gϊếŧ tôi? Tôi đều chịu được hết, nếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi thì khiến tôi suиɠ sướиɠ, nếu là gϊếŧ tôi thì có thể kéo mẹ cô làm một đôi vợ chồng ma, vẫn hời cho tôi. Muốn thế nào thì tôi đều không thiệt."
Bào Văn cau mày nhìn tôn, tức giận nói: "Đồ vô liêm sỉ! sao cậu lại biến thành thứ ghê tởm thế này?".
Tôi nói: "Hết cách rồi, tôi không ghê tởm một chút thì lại bị cô thích, tôi không hề muốn bị một con nhặng thích đâu".
Tôi vừa dứt lời, Bào Văn liền tát tôi một cái thật mạnh, tôi bưng mặt trừng mắt nhìn cô ta, cô ta lại tát tôi một cái, cứ tát đến mức tai tôi ong lên. Tôi phẫn nộ định bò lên, nhưng cổ bị cô ta dùng lực đè xuống, ngây ra không dám động đậy.
May thay Bào Văn đang tức giận, không thấy là tôi đang sợ hãi.
Advertisement
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ngoài sự phẫn nộ lại mang một chút tủi thân, cô ta nói: "Cậu muốn chết? Được, tôi cho cậu toại nguyện!".
Tôi nghẹt thở, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bấm chặt móng tay vào thịt, cơ thể cố gắng giữ tự nhiên, làm ra vẻ không có gì, cố gượng một nụ cười.
Cổ đau nhói từng cơn, cảm giác như dao cắt rách da rõ rệt, tôi thậm chí có thể cảm thấy được máu tươi đang chảy ra ngoài.
Bào Văn cau mày nói: "Cậu thật sự không sợ chết?".
Tôi nói: "Sợ, nhưng nếu bắt tôi lại cúi đầu trước cô, tôi thà chết còn hơn".
Bào Văn hổn hển nhặt con dao nhỏ lên, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cậu thắng rồi".
Tinh thần của tôi cuối cùng cũng được thư giãn, nghĩ về câu "vua cũng thua thằng liều", đúng là lời nói chí lý.
Bào Văn rời khỏi phòng trước, tôi nhặt điện thoại lên, dùng chức năng tự động chụp ảnh chụp chính mình, thấy vết thương ở cổ không sâu lắm, chỉ có một đường nông thôi, liền yên tâm ra khỏi phòng.
Không đứng lên thì không biết, vừa mới đứng lên, tôi mới thấy cả người đau ghê gớm. Nhìn Bào Văn đi trước mặt tôi, nghĩ sức lực của người phụ nữ này thật lớn, may là chúng tôi ly hôn rồi, nếu không cô ta bạo lực gia đình với tôi thì tôi sẽ rất thê thảm.
Người trước người sau quay lại phía ghế sofa, Bào Văn nhìn tôi, sau đó nói với ông chủ Tiêu: "Tôi từ bỏ quyền bảo kê quán bar, chuyển cho Trần Danh".
Nói xong, cô ta nói với đám đàn em và vệ sĩ của cô ta: "Chúng ta đi".
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể thuyết phục được Bào Văn thay đổi ý định, nhất là ông chủ Tiêu, nhìn tôi với ánh mắt kì quái.
Tôi rút một tờ giấy để lên cổ, nhìn bóng dáng yểu điệu của Bào Văn nói: "Bà xã, lần sau em căn nhẹ thôi, rắc em sắc quá đấy".
Bào Văn quay người, lạnh lùng nhìn tôi, tôi cười tủm tỉm nói: "Ngại quá, nhớ nhầm rồi, hai chúng ta đã ly hôn rồi mà".
Bào Văn không quan tâm tôi nữa, quay lưng rời đi. Đợi cô ta đi rồi, tôi sầm mặt, nhìn thấy ông chủ Tiêu ngẩn người nhìn tôi, nói: "Cậu và cô Bào là vợ chồng à?".
Tôi nói: "Đúng thế, vợ chồng lâu năm rồi".
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sùng bái, tôi cười đưa tay ra, tôi và anh ta bắt tay nhau, tôi nói: "Ông chủ Tiêu, ngại quá, việc tối nay quậy hơi to, tất cả thiệt hại của quán bar tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, còn nữa, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ".
Ông chủ Tiêu không còn vẻ sùng bái vừa rồi nữa, cau mày nói: "Chuyện này... tôi phải suy nghĩ đã".
Tôi cau mày, vẫn không nói chuyện, Triệu Côn Bằng đột nhiên phi con dao găm, dao sượt qua tai ông chủ Tiêu, cắm thẳng vào trong ghế sofa, hơn nữa cả chuôi dao cũng đâm xuyên vào.
Ông chủ Tiêu nhũn người, tôi vội vàng đỡ anh ta, nói: "Ông chủ Tiêu, tôi biết anh không tín nhiệm năng lực của tôi, nhưng tôi đảm bảo với anh, chỉ cần có tôi ở đây, quán bar sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả".
Ông chủ Tiêu nhìn Triệu Côn Bằng đằng sau lưng tôi, gật đầu nói: "Thế thì nhờ cả vào chú em rồi".
Tôi cười nói: "Dễ thôi". Nói xong, tôi nhìn Triệu Côn Bằng, anh ấy lấy ra một bản thỏa thuận đưa cho tôi, tôi đưa cho ông chủ Tiêu xem, anh ta cầm lên xem, mặt khổ sở nói: "Thu nhập của quán bar chia bốn - sáu?".
Tôi nói: "Đúng thế, giảm giá cho anh rồi, nếu không đã chia năm - năm rồi".
Ông chủ Tiêu lau mồ hôi trên đầu, thở dài, ngoan ngoãn ký tên.
Tôi cầm bản thỏa thuận, trong lòng rất vui, nhưng khuôn mặt lại là bộ dạng không ngạc nhiên, nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ tìm người đến sửa chữa quán bar, chắc chắn sẽ nhanh chóng khiến chỗ này hoạt động trở lại".
Nói xong, tôi gọi hội Triệu Côn Bằng đi.
Mười mấy người chậm rãi rời khỏi quán bar, sau khi tôi và anh Đậu lên xe Triệu Côn Bằng, tôi dựa vào lưng ghế, thở hổn hển.
Lúc này, toàn thân tôi đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa nếu không phải là vì kiềm chế giỏi, bọn họ chắc chắn đều sẽ thấy hai tay tôi thật ra luôn đang run, đây là hồi hộp, cũng là phấn khích.
Anh Đậu đập vai tôi nói: "Trần Danh, cậu đúng là khiến anh đây nhìn cậu với ánh mắt khác đấy".
Tôi đành phải cười đau khổ nói: "Tôi thế này là bị ép, nhưng qua chuyện hôm nay, tôi hiểu được một đạo lý, đó chính là người không tàn nhẫn, đứng không vững. Đặc biệt là đối với một người nhỏ bé như tôi, nếu muốn trèo lên cao, dùng bộ não nhỏ bé để cố gắng là vô dụng, chỉ khi đủ tàn nhẫn, biết giả vờ thì mới được".
Nghĩ lại từng cảnh diễn ra ở quán bar, niềm vui chiến thắng nhanh chóng bị thay thế bởi tự giễu sâu sắc. Trước đây bản thân an phận, thật thà, không biết làm hại bất cứ ai, nguyện vọng duy nhất là có thể bình an, ổn định qua ngày, nhưng tất cả mọi người đều bắt nạt tôi, coi thường tôi, ép tôi không có đường lui.
Tôi của hiện tại, đeo bộ mặt giả dối, giả bộ hung hăng, hống hách, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, người khác không dám tùy ý bắt nạt tôi, thậm chí bị tôi bắt nạt cũng không dám lên tiếng, đây quả thực là sự mỉa mai to lớn.
Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi, nhìn màn đêm Nam Kinh rực rỡ sắc màu, nói nhỏ: "Đúng là một xã hội ép người tốt phải làm việc xấu , những con người nhỏ bé chúng ta tại sao lại không thể sống yên ổn?".
Anh Đậu vỗ vai tôi nói: "Trên thế giới này đâu được mấy ai có thể yên ổn mà sống? Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có phiền não của người giàu, có thể sống thuận tâm theo ý nguyện không có mấy ai".
Tôi cười, không nói nữa.
Triệu Côn Bằng lúc này nói: "Trần Danh, tôi dự là cậu vẫn phải đến Sanna Zoan một chuyến, hai anh em Vương Toàn muốn thả người, nhưng Trần Nhã không muốn rời đi".
Tôi cau mày, ngầm nghĩ Trần Nhã muốn làm gì? Nghiện diễn kịch rồi à?
Tôi để anh Đậu đi một xe khác, đưa các anh em đến quán bar Bản Sắc chúc mừng, tôi thì đưa Triệu Côn Bằng đi Sanna Zoan Sienna.
Sau khi đến đó, tôi thấy Trần Nhã vẫn giữ dáng vẻ lúc tôi đi, nhìn cái là biết bà ấy luôn lo lắng. Hất tay ra hiệu hội Vương An ra ngoài, tôi nói: "Dì Trần, sao không đi?".
Trần Nhã nhìn thấy tôi, thở phào, khuôn mặt trắng nõn có chút lo lắng, nói: "Tôi... tôi không muốn để họ cởi trói cho tôi".
Tôi không nhịn được cười phá lên, nói: "Dì Trần, dì thật ra là muốn đợi tôi đến cởi trói cho dì phải không? Nói rồi, tôi đã bắt đầu cởi trói, lần này, tôi không có suy nghĩ xấu, mà trong lòng thấy áy náy, vì trên cánh tay dì Trần bị hằn từng vết ghì của dây.
Tôi xoa cánh tay của bà ấy, nói: "Dì Trần, xin lỗi dì, dì vất vả rồi. Tôi đã buộc rất lỏng rồi, không ngờ..." Nói đến đây, tôi nói: "Tôi xoa cho dì".
Trần Nhã nắm lấy tay tôi, tôi nhìn bà ấy, hai gò má bà ấy ửng đỏ, hai mắt mơ màng, đẩy tôi ra, đứng dậy nói: "Không... không cần đâu, tôi không đau, chỉ là do da tôi mềm quá nên mới như vậy". Nói rồi bà ấy nhìn cổ tôi, cau mày nói: "Đây... là Văn Văn làm cậu bị thương à?"
Sự đau lòng trong đáy mắt của bà ấy khiến tôi mềm lòng, tôi nói không nghiêm trọng. Bà ấy tiến về phía trước vuốt nhẹ vết thương của tôi, ngón tay của bà ấy rất mềm mịn, động tác rất nhẹ nhàng, tôi vốn đã có thể thản nhiên đối mặt với bà ấy, nhưng lúc này tự nhiên lại thấy hồi hộp, đứng thẳng lưng, nín thở, hai tay không biết nên để chỗ nào.
Trần Nhã đột nhiên nhận thấy hành động của mình có chút vượt giới hạn, ngại ngùng lùi lại một bước, ánh mắt hoang mang nói: "Tôi đi trước đây, cậu nhớ để ý sức khỏe, còn nữa, hy vọng cậu nhớ lời hứa với tôi, bất luận Văn Văn ép cậu đến mức nào, nếu hai người thật sự có một ngày phải đối đầu gay gắt, cậu cũng không thể làm hại đến mạng sống của nó".
Tôi gật đầu, nói tôi biết rồi.
Trần Nhã cười, mãn nguyện rời đi, nhìn bóng dáng của bà ấy, tôi đành thở dài. Tôi quả thực sẽ không tự tay làm hại Bào Văn, nhưng các anh em của tôi thì có thể, chỉ là việc này tôi tuyệt đối sẽ không nói với Trần Nhã.
Cười tự giễu, tôi nghĩ bản thân mình cũng có những lúc nham hiểm giả dối thế này.
Trước khi rời khỏi bờ Sanna Zoan, tôi đi vệ sinh, điều khiến tôi không ngờ là vừa ngồi xổm xuống, tôi liền nghe thấy âm thanh kích động đáng khinh: "Anh em, lần này đến Nam Kinh tôi được mở mang tầm mắt rồi, vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con điếm cực phẩm thế này, tối nay ông có diễm phúc rồi."
Chú thích: (1) Trung Quốc có một câu thành ngữ "chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn", nghĩa là mình làm gì cũng được, nhưng lại cấm người khác không được làm.