Sự giả dối của Kê gia khiến tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng tôi cũng hiểu, trên đời này rất nhiều người như Kê gia, người đáng để chúng ta có thể thật lòng thật dạ thì ít không đáng kể.
Quan hệ giữa người với người vốn đã là một canh bạc giữa trái tim và trái tim, chỉ có điều người thua chưa chắc đã vì không có mắt nhìn, mà chỉ vì bằng lòng giả ngốc, bị người mình để ý lừa dối mà thôi.
Anh Đậu chẳng phải chính là người thua ngu ngốc, để mặc Kê gia chơi đùa sao? Có điều, cuộc sống tồi tệ này, rốt cục vẫn ép một thanh niên ngốc nghếch trung thành trở thành một lưỡi dao nhọn chắc chắn sẽ thấy máu.
Tôi ngồi lên xe, nhìn Nam Kinh về đêm rực rỡ đèn màu, ngớ đến dáng quỳ của thẳng tắp của anh Đậu, nhớ đến cô gái không có sức sống nhưng vẫn xinh đẹp trong sáng trong quan tài, nước mắt nhạt nhòa.
Mấy ngày sau, tôi bảo Triệu Côn Bằng trông chừng cẩn thận Thành Vũ, còn bảo anh Đậu sắp xếp thân tín mà anh ấy tin tưởng nhất đến địa bàn anh ấy bảo kê, cũng là làm phục vụ ở "Túy Linh Lung". Mỗi lần Thành Vũ tụ họp với bạn bè, thân tín của anh ấy đều mượn cớ đưa đồ để đi vào, đặt máy nghe lén nhỏ xíu dưới bàn, đáng tiếc đến giờ vẫn không có thu hoạch gì.
Ngày cứ nhẹ nhàng trôi qua cũng gần nửa tháng. Trong nửa tháng này, tôi ăn ngủ ở quán bar, lúc rảnh rỗi thì luyện quyền với Triệu Côn Bằng, đọc sách, rồi nghe Tô Nhược Thủy hát mấy bài tình ca du dương mờ ám.
Cuộc sống trôi qua bình yên, lại rất thú vị. Chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Dương Tiểu Huyên, người chỉ mong anh trai được sống an ổn cả đời, trong lòng sẽ sẽ nhói đau.
Advertisement
Ngày hôm đó, tôi đang xem sổ sách tháng trước ở văn phòng, Tô Nhược Thủy gõ cửa vào, tôi ngẩng đầu nhìn, không kiềm được mà mắt sáng rực. Cô ấy hôm nay ặn diện long trọng, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy bó eo chạm gối màu đen, đi đôi giày cao gót đen trắng, kết hợp hoàn hảo giữa gợi cảm và trong sáng, xinh đẹp tự nhiên, chỉ đứng ở đó thôi, đã khiến mọi màu sắc ở thành phố này nhạt nhòa, trong thoáng chốc tôi đã say mê không tỉnh táo.
Từ sau khi chúng tôi hôn môi, thì vẫn chưa có tiến triển gì, hơn nữa Tô Nhược Thủy dạo này có vẻ luôn trốn tránh tôi, mỗi lần hát xong là trốn về kí túc luôn, khiến tôi hoài nghi mình có phải đã làm sai việc gì khiến cô ấy không vui không.
Nên hôm nay Tô Nhược Thủy chủ động đến tìm tôi, lại còn ăn diện xinh đẹp, đột nhiên khiến tôi hưng phấn không chịu nổi. Tôi gọi một tiếng "Chị Thủy", vui vẻ bước tới, hỏi cô ấy sao lại rảnh đến thăm tôi?
Tô Nhược Thủy nhếch mày nhìn tôi một cái, nói: "Nhóc con, chị đây đến làm phiền cậu à?"
Advertisement
Tôi lắc đầu, vội nói: "Không có, chỉ có điều dạo này chị Thủy cứ cố ý tránh mặt tôi, trong lòng tôi khó chịu."
Tô Nhược Thủy cười khúc khích, khoác cánh tay tôi nói: "Chị đây không trốn em trai nhỏ của chị, chỉ có điều dạo này chị bận quá."
Tôi hỏi cô ấy bận gì thế? Cô ấy lấy một cái đĩa trong túi xách ra, lắc qua lắc lại trước mắt tôi, đắc ý nói: "Đây là đĩa tôi thu nhạc mình hát. Lúc trước không phải có người vừa ý tôi, muốn kéo tôi đi, bồi dưỡng tôi làm ca sĩ sao? Vì gã biếи ŧɦái Hoàng Tam, nên tôi đã lỡ mất cơ hội đó, rồi đây, khoảng thời gian trước trên mạng có cuộc thi âm nhạc, tôi đã viết mấy bài, tự phối ở kí túc, sau khi thu âm xong thì gửi cho người ta, người ta rất hài lòng, tối nay sẽ đến Nam Kinh bàn chuyện hợp tác với tôi đó."
Nếu Tô Nhược Thủy không nhắc đến thì tôi suýt thì quên luôn chuyện lúc trước, tôi nhìn cô ấy hớn hở như một đứa trẻ, mừng thay cho cô ấy đồng thời trong lòng lại hơi xót xa.
Tôi tưởng cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi nhưng quên mất hai chúng tôi vốn không ở cùng một độ cao.
Từ trước, tôi vẫn luôn là kẻ nghèo hèn không có gì cả, cô ấy lại đã là một nữ hoàng sân khấu nổi tiếng ở hộp đêm của Nam Kinh, hôm nay, tôi chỉ là đại ca của một quán bar nhỏ, còn cô ấy đã bước một chân vào giới giải trí, sắp trở thành ngôi sao tương lai nóng phỏng tay.
Tô Nhược Thủy, từ lúc bắt đầu cô ấy đã đứng ở vị trí cao hơn tôi.
Trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Ở đây tôi còn không nắm được chặt tay cô ấy, đến khi cô ấy trở thành ngôi sao giải trí, bên cạnh có nhiều cám dỗ như vậy, liệu có còn nhớ em trai nhỏ cứ luôn bị cô ấy đùa giỡn là tôi không?
Mông đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, tôi tỉnh táo lại, Tô Nhược Thủy chớp mắt với tôi, một tay bóp nhẹ mặt tôi, nói: "Em trai nhỏ, chị đến chỗ hẹn đây, nếu bàn bạc thành công thì tối nay về chị sẽ thưởng cho cậu." Lúc cô ấy nói đến câu cuối cùng, tốc độ rất chậm, đôi môi gợi cảm hết mở lại đóng, như đang dụ tôi phạm tội.
Đầu tôi đột nhiên nóng lên, lúc cô ấy xoay người định đi, thì tóm lấy tay cô ấy, chỉ mấy bước đã ép cô ấy lên tường, dán sát người vào cô ấy, mặt kề mặt, hơi thở nóng bỏng của cô ấy phả lên mặt tôi, sự kinh ngạc nơi đáy mắt bỗng được thay thế bằng khiêu khích, cười hì hì nhìn tôi, có vẻ muốn xem tôi định làm gì cô ấy.
Khí thế khó khăn lắm tôi mới ủ được, tan vỡ hoàn toàn trước nụ cười mập mờ của cô ấy, đột nhiên không biết nên kết thúc thế nào.
Tô Nhược Thủy điệu đà nói: "Em trai nhỏ, đợi ngày nào đó cậu có dũng khí bế thẳng chị lên giường của cậu thì lại đến chơi trò ép tường với chị nhé, nếu không, bị chị đây châm lửa, thì chị không chịu trách nhiệm dập đâu đó."
Tô Nhược Thủy nói xong, đẩy tôi ra, chớp đôi mắt nghịch ngợm với tôi, đưa một chùm chìa khóa cho tôi, nói: "Em trai nhỏ nếu nhịn hỏng rồi thì đến kí túc của tôi, đồ của tôi cậu có thể dùng thoải mái đó."
Mặt tôi thoáng cái đỏ bừng, cô ấy cười duyên bước đến cửa, đến lúc mở cửa thì đột nhiên lại quay đầu nhìn tôi, nói: "Chiếc tất dài lần trước rách đến mức nào rồi?"
Tôi vốn đã đỏ mặt, giờ càng đỏ hơn, cúi đầu ấp úng nói: "Tôi đã giặt sạch cất đi rồi, không nỡ dùng."
Nghe thấy lời tôi nói, Tô Nhược Thủy ngẩn ngơ vài giây, đột nhiên cười to, cô ấy cười nghiêng ngả, bộ ngực xinh đẹp lại bắt đầu lắc lư rồi, tôi không nhịn được mà nhắc cô ấy: "Tối đừng có cười như thế."
Tô Nhược Thủy chớp mắt nói "biết rồi", sau đó thì rời đi. Sau khi cô ấy đi, tôi nhắm mắt, hít mạnh, cảm giác trong phòng vẫn lưu lại mùi hương trên cơ thể cô ấy, hương vị này khiến tôi say mê đến mức như phát điên.
Đang ngất ngây, vừa mở mắt ra tôi đã thấy vẻ mặt cười nhạo của Triệu Côn Bằng đang đứng ở cửa, tôi bất chợt đỏ mặt, xấu hổ nói: "Anh Triệu, anh vào sao không nói gì?"
Triệu Côn Bằng hiếm khi hài hước nói: "Sao tôi biết cậu có thể phát tình với cả không khí chứ."
Tôi nghĩ bụng anh Triệu xem ra cũng là một người hàm xúc.
Triệu Côn Bằng không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Có chuyện."
Tôi ngay lập tức quên đi suy nghĩ ướŧ áŧ lúc nãy, nói: "Nói dọc đường?"
Anh ấy gật đầu, vì vậy, tôi đi xuống tầng một với anh ấy, dẫn Vương Toàn và Vương An đến thẳng Túy Linh Lung. Trên đường, Triệu Côn Bằng nói với tôi, mấy hôm trước mỗi ngày Thành Vũ đều đến một nơi tên là "Tiêu Hồn" để ăn chơi trác táng, anh ấy đã hỏi ông chủ, ông chủ nói Thành Vũ cứ hai tháng lại đến một lần.
Tôi hỏi Triệu Côn Bằng "Tiêu Hồn" là chỗ thế nào? Sao tôi chưa từng nghe nói? Thời gian qua tôi luôn chú ý các khu ăn chơi lớn nhỏ của Nam Kinh, dù là quán bar hay là khu giải trí, chỉ cần hơi nổi tiếng thì tôi đều có thể biết một chút, nhưng Tiêu Hồn này, tôi lại chưa từng nghe nói đến. Theo lý mà nói, gã Thành Vũ kia sẽ không đến nơi không nổi tiếng mới đúng.
Sắc mặt Triệu Côn Bằng hơi kỳ quái, một lúc sau mới rặn ra hai chữ từ kẽ răng: "Trai bao." Có vẻ cảm thấy hai chữ này quá ít, anh ấy bổ sung thêm: "Tiêu Hồn ở trong một ngõ hẻo lánh, trông không bắt mắt, nhưng bên trong lại có chốn bồng lai, người biết chỗ đó không nhiều, hơn nữa, chỗ đó mặc dù là trai bao, nhưng không tiếp khách nữ, chỉ mở cửa cho khách nam."
Nói dễ nghe chút là trai bao, nói khó nghe chút thì là quán gay? Không ngờ Thành Vũ lại thích kiểu này.
Tôi nói: "Cứ hai tháng Thành Vũ lại đến đó tiêu tiền, quy luật này, chẳng lẽ nói mỗi lần trước khi giao dịch thì đều thích làm việc này?"
Triệu Côn Bằng nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi đã cố tình đi tra, phát hiện mỗi lần sau khi hắn đến đây, thì sẽ có mấy người từ nơi khác đến Nam Kinh."
"Thú vị, người ta đều chúc mừng sau khi thành công, hắn thì lại làm trước, việc này là thể hiện nắm chắc phần thắng trong tay."
Anh Đậu nói tối nay Thành Vũ dẫn mấy người bạn đến, nhưng từ nội dung nghe được trong máy nghe trộm, bọn họ chỉ thảo luận đơn giản về vị của đồ ngọt, không nói gì khác.
Tôi nghĩ bụng chẳng lẽ chúng tôi đoán sai rồi? Đang nghĩ, tôi đột nhiên nhớ ra một việc, đó chính là đàn ông bình thường đến chỗ như thế, cũng không phải không biết mùi đời, sao có thể chỉ nói chuyện về đồ ăn chứ? Tôi nghi ngờ bọn họ sợ bị nghe trộm, nên dùng ngôn ngữ ra ám hiệu.
Lúc này anh Đậu nói đám bạn kia của Thành Vũ sắp đi rồi, tôi lập tức hét lên: "Gây ra hỗn loạn, chặn họ lại!"
Anh Đậu không hỏi tôi nguyên nhân, dập máy ngay lập tức, có lẽ là đi sắp xếp rồi.
Tôi đổi một cái sim rác, gọi điện báo cảnh sát, sau khi báo cho cảnh sát xong, lại gọi điện cho mấy phóng viên chính trực mấy hôm trước tìm được, nói tình hình ở Túy Linh Lung.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến Túy Linh Lung, Túy Linh Lung lúc này đã bị cảnh sát phong tỏa, xem ra với vụ án lớn liên quan đến ma túy, đồng chí cảnh sát của ta vẫn rất chú trọng.
Ngoài cảnh sát ra, rất nhiều phóng viên cũng đã đến nơi, tôi nghĩ có phóng viên ở đây, những cảnh sát này không thể nhận hối lộ được.
Lúc tôi vào, nhìn thấy mấy người bị cảnh sát bắt lên xe cảnh sát, còn Kê gia cũng đã đến, ông ta tát mạnh anh Đậu một cái, đau đớn nói: "Ta coi trọng con như vậy, sao con có thể làm việc phạm pháp chứ?" Nói xong, ông ta nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, dẫn nó đi đi, tôi coi như không có đứa con nuôi này."
Cảnh sát đang định còng anh Đậu thì tôi nói: "Khoan đã."
Tất cả mọi người đểu đổ dồn nhìn lên người tôi, tôi nhìn Kê gia, nói: "Kê gia, ông nói sai một câu rồi, không phải từ giờ về sau ông không có đứa con nuôi này, mà là anh Đậu từ giờ về sau không có người cha nuôi như ông."