Lúc anh Đậu xuất hiện ở cửa sau quán bar, tôi cảm giác hô hấp lạnh đi vài phần. Tôi chưa bao giờ thấy anh Đậu thế này, đôi mắt vô hồn, sắc mặt nhợt nhạt, cả người đều đang run rẩy, bức thư bị anh ấy vò trong tay, đã bị ngón tay làm rách mấy chỗ.
Tôi bước đến ôm lấy anh Đậu, mắt mấy người anh em của anh ấy đều đỏ cả, tôi nói vào văn phòng của tôi nói chuyện, nói xong thì dẫn họ đi vào bằng hành lang hẻo lánh lên văn phòng tầng hai.
Sau khi vào văn phòng, họ đỡ anh Đậu ngồi lên sô pha, sau đó tự giác đi ra ngoài. Anh Đậu cũng không nói chuyện, cứ cúi đầu mãi, cắn chặt môi, đôi mắt nhìn thẳng bàn chân.
Tôi rót cho anh ấy cốc nước ấm, ngồi xuống đối diện anh ấy, không biết nên mở lời thế nào.
Mặc dù lần gặp gỡ quen biết của tôi và Dương Tiểu Huyên đúng là tệ hết chỗ nói, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi cảm thấy cô ấy thực sự là một cô bé ngây thơ đến mức ngang bướng. Thời gian qua, cô ấy không đến bệnh viện chăm anh Đậu, chỉ lăn lộn ở quán bar Bản Sắc, cứ như cái đuôi nhỏ của tôi, trong lòng tôi, cô ấy như một em gái khác của tôi.
Nhưng cô bé cười xán lạn, làm việc không kiêng dè gì đột nhiên nói chết là chết, đến cả tôi người chỉ quen cô ấy nửa tháng cũng không chấp nhận nổi, chứ đừng nói anh ruột là anh Đậu.
Advertisement
Anh đậu ngồi bẹp trên sô pha, cuối cùng cũng mở miệng, nói: "Trần Danh, em gái tôi chết vì hai chúng ta."
Tôi kinh ngạc, nhìn anh Đậu, anh ấy đưa thư cho tôi, tôi thấp thỏm nhận, đọc bức thư đã nát bét, đột nhiên hơi không dám mở ra, cứ như bên trong là con thú dữ, là nước lũ, vừa mở ra có thể dồn tôi đến chỗ chết.
Mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ xinh đẹp, nội dung bức thư thế này:
Advertisement
"Anh, năm mười tám tuổi, anh mới nhận Kê gia làm cha nuôi, ông ta đâm người khác bị thương, cuối cùng là anh vào tù, năm hai mươi tuổi, người thân cận dưới tay ông ta lái xe đâm chết một người, cũng là anh vào tù, năm hai mươi hai tuổi, ông ta bắt đầu dính líu đến ma túy, anh rõ ràng không dính vào, ông ta lại bắt anh tiếp quản, nói là coi trọng, nhưng cũng là để anh chịu tội thay sau này nếu xảy ra chuyện. Mặc dù hai lần trước không ngồi tù bao lâu, ông ta đã móc nối quan hệ đưa anh ra, nhưng hồ sơ của anh vẫn còn tiền án, tổn thất này tính cho ai?"
"Kê gia chưa từng đối xử với anh thật lòng, ông ta đối với em rất tốt, nhưng cái tốt đó ngoài việc khiến anh một lòng một dạ bán mạng cho ông ta ra, còn là có ý đồ dơ bẩn. Anh biết không? Ông ta vậy mà nói muốn em làʍ t̠ìиɦ nhân của ông ta, sinh con cho ông ta, còn nói nếu như vậy, ông ta mới bằng lòng tiếp tục tiêu tiền cứu anh, mới bằng lòng cho anh miếng ăn, nếu không, ông ta sẽ nịnh bợ Bào Văn, bỏ mặc anh, còn muốn đưa anh vào tù, còn nói đến lúc đó không ai sẽ nói ông ta cạn tàu ráo máng, chỉ sẽ nói anh không đi đường ngay thẳng, đạo đức bại hoại. Lão già đó, em nguyền rủa lão không chết tử tế!"
Đọc đến đây, tôi nhớ đến gương mặt cũng được coi như chính trực của Kê gia, chửi thầm đúng là biết người biết mặt không biết lòng, đồ rác rưởi này thế mà lại có ý đồ dơ bẩn với con gái nuôi của mình!
Tôi nghiến răng nghiến lợi đọc tiếp, mắt bất giác nóng hầm hập, mũi cũng hơi cay.
Trong thư, Dương Tiểu Huyên viết thế này: "Anh, em biết anh đi theo Kê gia, nguyên nhân lớn nhất vẫn là muốn em có cuộc sống tốt, em cũng rất rõ ràng thủ đoạn của lão, nếu em không chết, thì em sẽ là điểm yếu của anh, vì em, dù có làm trái lương tâm cả đời, anh cũng sẽ cắn răng tiếp tục."
"Nhưng em đã liên lụy anh trai thân yêu của em mười chín năm rồi, không muốn làm con ghẻ của ông ta nữa. Anh, tha thứ cho em những khi tùy hứng làm việc xấu khiến anh đau lòng nhé, em gái chỉ mong sau này mỗi ngày anh đều sống thật tốt, rời xa Kê gia, sống cuộc đời bình thường. Tiểu Huyên không mong anh giàu sang phú quý, chỉ mong anh cả đời không bị ai điều khiển, có thể đầu đội trời chân đạp đất, tự do thoải mái mà sống."
Anh Đậu ôm mặt ngồi ở sô pha nức nở, ấp a ấp úng, lải nhải nói về những việc đã qua của anh ấy và Dương Tiểu Huyên, những việc ấy, thời gian qua ngày nào tôi cũng nghe cô ấy nói, nhớ đến nụ cười xán lạn trên mặt cô ấy lúc hồi tưởng lại quá khứ, không kiềm được cũng rơi nước mắt.
Chỉ có điều, đọc tiếp, nỗi đau thoáng cái bị thù hận thay thế, bởi vì, Dương Tiểu Huyên thế mà lại nhắc đến Bào Văn, từ trong mỗi dòng mỗi chữ của cô ấy, tôi có thể cảm thấy sự chán ghét và sợ hãi của cô ấy với Bào Văn. Cô ấy nói: "Em không hiểu sao một người phụ nữ có thể xấu xa đến thế, cứ ép em cầm dao đi gϊếŧ người, nếu không gϊếŧ thì sẽ gϊếŧ anh trai. Cả đời này em còn chưa gϊếŧ một con gà, sao đi gϊếŧ người được? Hơn nữa, anh Trần Danh là người tốt, còn là chồng cũ của cô ta, sao cô ta có thể xấu xa như vậy? Tàn nhẫn như vậy? Mặc dù em biết rõ cô ta chỉ dọa em thôi, chỉ muốn anh Trần Danh đau lòng, cảm thấy người bên cạnh đều phản bội anh ấy, cô ta không phải muốn gϊếŧ anh Trần Danh thật. Nhưng dù vậy, em cũng không thuyết phục nổi bản thân, đâm một dao vào người mình quan tâm. Không sai, anh Trần Danh là người Tiểu Huyên quan tâm đó."
"Em sắp bị cô ta, bị Kê gia bức điên rồi, nếu không nhờ gương mặt mỉm cười của anh Trần Danh, có lẽ em căn bản không chịu được đến ngày anh tỉnh lại. Thấy anh Trần Danh và anh cười to, nói chuyện vui vẻ như vậy, đột nhiên em thấy yên lòng. Em không làm được việc tổn thương bất kỳ ai, vậy hãy để em chết đi."
"Anh, anh không nỡ trách em đâu, đúng không? Còn nữa, anh chắc chắn sẽ nghe lời Tiểu Huyên, đúng không? Tiểu Huyên chỉ mong anh sống thật tốt, đừng trả thù thay em. Đừng chọc vào Kê gia và người phụ nữ đó, anh nhất định phải hứa với em, hứa nhé, nếu không Tiểu Huyên chết không nhắm mắt."
Phần kí tên viết: "Tiểu Huyên Huyên yêu anh trai."
Tôi nắm chặt bức thư, cả người run rẩy, nghĩ lại những ngày này Dương Tiểu Huyên ở cạnh tôi luôn ngây thơ hồn nhiên, không lo không nghĩ, tôi còn tưởng... tưởng cô ấy vui lắm, nhưng không biết thì ra cô ấy bị Kê gia và Bào Văn ép cho không thở nổi.
Tôi hận, hận mình không nhận ra gì cả, hận hai người kia vậy mà nỡ lòng tàn nhẫn với cô ấy như thế. Cô ấy mới mười chín tuổi, còn trẻ như vậy, sao có thể chịu đựng được sự bức ép thế chứ?
Họ, ép cô ấy đến phát điên rồi, lấy dao kề vào cổ cô ấy, để cô ấy tự ấn vào cổ mình! Tôi xông ra khỏi văn phòng như bị điên, đến nhà Bào Văn, đập mạnh cửa, cô ta đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cậu đến đây làm gì?"
Tôi xông vào, hét lên: "Dương Tiểu Huyên chết rồi, là tự sát!"
Khóe mắt liếc thấy Trần Nhã cũng có đây, tôi không để ý bà ấy, mà nhìn thẳng vào Bào Văn.
Bào Văn trở lại bàn ăn cơm, lạnh nhạt nói: "Chết rồi? Liên quan quái gì đến tôi?"
Tôi sững người, vốn cứ tưởng Bào Văn dù ít hay nhiều cũng sẽ có chút áy náy, nhưng không ngờ cô ta lại tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, tôi xông đến định đánh cô ta, lại bị cô ta nắm chặt cổ tay, cô ta lạnh lùng nói: "Trần Danh, cậu dám động thủ đánh tôi?"
Trần Nhã vội nói: "Trần Danh, có việc gì từ từ nói, đừng động thủ, Văn Văn, con mau buông tay ra."
Tôi cắn răng, phẫn nộ lao cả người về phía Bào Văn, cô ta đạp một phát lên bụng tôi, tôi đau đến mức toát mồ hôi hột, nhưng tôi không buông tay mà tóm lấy cô ta, hai người cùng ngã xuống sàn. Tôi ôm chặt cơ thể cô ta, hai người lăn vài vòng trên sàn, cô ta phẫn nộ bảo tôi buông tay.
Tôi hét lên: "Bào Văn, phụ nữ ác như rắn độc như cô, Tiểu Huyên đã đắc tội gì với cô? Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy thân cận với tôi một chút, nên cô ép cô ấy đến chết sao?"
Bào Văn bực bội giãy giụa, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, khi tôi như con bạch tuộc cuốn lấy cô ta, cô ta trong chốc lát không thể nào thoát ra được, chỉ có thể mặc cho tôi ôm, đôi thỏ ngọc kiêu ngạo kia, cứ như quả bóng hơi bị bẹp.
Mặt Bào Văn tức đến đỏ bừng, trong mắt lộ ra vài phần mơ màng, tóc cũng bung xõa khi giằng co với tôi, nếu không phải vì hiện giờ tôi hận cô ta vô cùng, chỉ e đã bị dáng vẻ này của cô ta câu mất hồn rồi.
Cô ta đột nhiên nở nụ cười khiến người ta rét lạnh, nói: "Cậu nói không sai, tôi không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở cạnh cậu, tôi từng nói, cậu là của tôi, nếu ai dám lại gần cậu thì tôi sẽ đẩy kẻ đó xuống địa ngục."
Lòng tôi run rẩy, tay cũng bất giác buông lỏng, Bào Văn nhân cơ hội bò dậy, đạp mạnh vào bụng tôi, nhìn tôi từ trên cao nói: "Rất đau lòng? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám phản kháng tôi nữa, có ý định ngỗ ngược với tôi, thì em gái cậu sẽ có kết cục giống cô ta."
Tôi nhìn cô ta vênh váo hung hăng, biết cô ta nói được làm được, đột nhiên sợ đến mức không dám nói gì nữa, đứng ở đó, cả người nhễ nhại mồ hôi. Tôi rất muốn tát cô ta một cái, rồi nói với cô ta một câu: "Nếu cô dám động vào em gái tôi, thì tôi sẽ đệt cả nhà cô", nhưng cuối cùng tôi không dám, vì tôi không có bản lĩnh đó.
Bào Văn ngồi về chỗ ăn cơm, không mặn không nhạt nói: "Tôi biết cậu bắt bọn Hùng Tử, là để khiến Kê gia trở thành đồng minh với cậu, tôi còn biết, cậu định lôi kéo thế lực như Kê gia, bện thành sợi dây thừng đối phó tôi. Nhưng, cậu làm được không? Trần Danh, cậu chỉ là một thằng hề, cậu phải nhớ cho kĩ, cậu chỉ là một thằng hề. Nếu cậu còn nhảy nhót lung tung, thì hôm nay chính là bài học của cậu!"
Tôi ngây dại đi ra cửa, ở phía sau, Trần Nhã hơi tức giận nói: "Văn Văn, con quá đáng quá rồi đấy."
Bào Văn đột nhiên lạnh lùng nói: "Mẹ, ngày trước chẳng phải mẹ từng nói, nếu con không sinh con với Trần Danh thì mẹ sinh với cậu ta sao?"
Tôi xoay mạnh người lại, chỉ thấy mặt Trần Nhã trắng bệch nói: "Mẹ... mẹ chỉ nói lúc tức giận thế thôi."
Bào Văn cong môi, giọng nói bình tĩnh: "Tốt nhất chỉ là nói lúc tức giận."
Người phụ nữ này, điên thật rồi! Tôi hiểu ý của cô ta, là đang cảnh cáo Trần Nhã cũng đừng thân cận tôi quá.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Bào Văn, lòng tôi ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Tình yêu đúng là có thể khiến người trở thành ma quỷ, phát điên, lúc thì say đắm lúc thì oán hận, trách không chiếm được người, oán trách người không chiếm được.