Khi tôi quyết định làm nhục con chim khổng tước kiêu ngạo Bào Văn, mặt sẹo giơ thẳng ngón tay cái lên với tôi, cổ vũ tôi yên tâm thực hiện, anh ấy sẽ đợi tôi bên ngoài, đến lúc đó nếu tôi không ăn được cô ta, thì anh ấy sẽ giúp tôi.
Có mặt sẹo mai phục phía bên ngoài, tôi nghĩ dù có bị bắt được thì vẫn còn đường lui. Nghĩ tới đây, tôi như được tiếp thêm dũng khí, ngẫm nghĩ đêm nay nhất định sẽ “ăn” sạch Bào Văn.
Ban nãy Bào Văn có gọi điện thoại cho tôi, đầu bên kia là tiếng nhạc huyên náo ầm ĩ, cô ta chắc chắn không ở nhà, đây là một cơ hội tốt. Trước khi cô ta trở về, tôi phải mai phục sẵn trong nhà, chờ đợi thời cơ. Nhưng làm thế nào để lấy được chìa khóa nhà cô ta đây? Suy nghĩ một hồi tôi quyết định ra tay từ chỗ của Trần Nhã.
Nghe xong kế hoạch của tôi, mặt sẹo bĩu môi nói không cần rắc rối như vậy. Anh ta giúp tôi trói cô ta lại là xong. Tôi lắc đầu từ chối, bên cạnh Bào Văn nhất định sẽ có vệ sĩ đi theo, trước khi cô ta vào nhà, bọn họ nhất định sẽ theo sát cô ta. Hơn nữa bọn chúng thông minh gian xảo, lại biết đánh nhau. Nếu gây ra tiếng động lớn, khiến hàng xóm chú ý, vậy chẳng phải trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?
Mặt sẹo đồng ý, tôi xem qua đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, mặc dù hơi đột ngột nhưng tôi vẫn gọi điện cho Trần Nhã. Trần Nhã hình như đã ngủ rồi, giọng nói trong điện thoại mềm mại nhẹ nhàng, mang đặc giọng mũi, nghe vào khiến người ta ngứa ngáy.
Tôi nói: “Dì Trần, tôi có đồ để quên ở nhà Bào Văn rồi, tôi muốn quay về lấy nhưng lại sợ gặp Bào Văn nên muốn lén về, dì có thể cho tôi mượn chìa khóa không?” Nói xong tôi còn cố ra vẻ đảm bảo: “Dì yên tâm, lấy đồ xong tôi sẽ đi ngay.”
Mặt sẹo kinh ngạc nhìn tôi, dường như không nghĩ tới tôi dùng giọng điệu hèn nhát như vậy nói chuyện với Trần Nhã.
Advertisement
Trần Nhã dịu dàng nói: “Cậu đang ở đâu, hay là tôi đi cùng cậu.”
Trong lòng tôi hoảng hốt, biết rằng bà ấy sẽ nói như thế, vội vàng nói: “Nếu thế thì tốt quá, dù sao tôi cũng nhớ dì Trần, muốn gặp dì một lần.”
Thấy tôi nói vậy, đầu dây bên kia Trần Nhã chợt im lặng, tôi nói hay là tôi đợi dì ở cửa nhà Bào Văn. Bà ấy ấp úng đáp: “Tôi không đến đó nữa, hôm nay tôi hơi không khỏe, cậu qua đây lấy chìa khóa đi.”
Tôi lập tức lo lắng hỏi: “Dì không khỏe ở đâu? Đã đi bệnh viện khám chưa? Hay là tôi qua đưa dì đi viện.”
Advertisement
Trần Nhã chột dạ vội nói không cần, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe. Tôi thở dài nhẹ nhõm, hỏi bà ấy đi lấy chìa khóa ở đâu? Bà ấy liền gửi đến một địa chỉ. Cúp điện thoại, tôi nói cho mặt sẹo địa chỉ nhà, kết quả nhìn thấy mọi người trong xe đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tôi như đang nhìn kẻ trộm.
Tôi hỏi sao vậy, mặt sẹo đáp: “Trần Danh, cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.”
Triệu Côn Bằng thế nhưng cũng trêu ghẹo tôi nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao nhân duyên của cậu lại tốt như vậy rồi.”
Tôi vội vàng xin tha: “Hai vị đại ca xin đừng chê cười em nữa.” Nói xong tôi vội quay sang hỏi tên của mặt sẹo.
Mặt sẹo vỗ đầu nói: “Quên giới thiệu, tôi họ Dương, biệt danh là Đậu Đậu, mọi người đều gọi một tiếng “anh Đậu”. Tôi đây may mắn được cha nuôi Yêu Kê xem trọng, mặc dù không phải nhân vật lớn gì nhưng cũng chẳng có mấy người dám bắt nạt. Cho nên về sau các cậu gặp phiền phức có thể nói với tôi, tôi giúp các cậu giải quyết.”
Dương rất dễ làm thân với người khác, nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện nhưng tôi biết đó chỉ là vẻ bề ngoài. Một khi anh ấy nổi giận, khí thế tuyệt đối không thua kém gì Triệu Côn Bằng.
Tôi cùng với Triệu Côn Bằng cũng tự giới thiệu lại bản thân. Anh Đậu đưa tôi đến bên ngoài khu chung cư Trần Nhã ở, tôi nhờ họ đi mua giúp ít thuốc mê, dây thừng, sau đó đi vào gọi điện cho Trần Nhã. Trần Nhã sống ở tầng hai, tôi đi không bao lâu là tới, hơn nữa bà ấy đã đứng đợi sẵn dưới lầu rồi.
Trần Nhã mặc bộ đồ ngủ lụa đỏ, bên ngoài mặc thêm áo khoác dài, chỉ tùy ý buộc lại bằng một chiếc đai. Tuy là đơn giản, nhưng cảm giác thời gian cực kì ưu ái bà ấy, làn da không những trắng nõn mà còn trơn láng. So với lúc trang điểm, bây giờ cả người bà ấy càng trở nên mềm mại hơn.
Tôi đi qua, hô to: “Dì Trần!” Ánh mắt Trần Nhã u tối, cười cười đưa chìa khóa cho tôi, dịu dàng nói: “Hay là tôi gọi điện cho Văn Văn nhé, nếu không lỡ như cậu đúng lúc gặp được con bé, tôi sợ nó sẽ kiếm chuyện với cậu.”
Tôi nói: “Không được, nếu như cô ấy biết tôi ở đó, nhất định sẽ nhanh chóng quay về tìm tôi.”
Trần Nhã thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, có phần áy náy nói: “Đều tại tôi, nếu tôi khuyên nhủ Văn Văn thật tốt, nó cũng không dám bắt nạt cậu như vậy.”
Tôi nói không sao, cũng do tôi, nếu tôi không lừa cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.
Trần Nhã đau lòng nhìn tôi nói bà ấy biết hết chuyện của tôi rồi, còn nói tôi là người tốt. Nếu sau này em gái tôi cần tiền phẫu thuật thì cứ nói, bà ấy nhất định sẽ giúp đỡ.
Trần Nhã đã từng điều tra tôi, chuyện này tôi cũng biết. Điều khiến tôi bất ngờ chính là thái độ của bà ấy, làm tôi có cảm giác được vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn bà ấy. Trần Nhã hạ mắt nói: “Tôi lên nhà nghỉ ngơi đây.”
Tôi nói: “Vâng, dì Trần, dì nghỉ ngơi sớm đi. Sau này nếu dì cần tôi giúp đỡ cứ gọi cho tôi, dù bất cứ lúc nào, dù tôi đang ở đâu, tôi cũng sẽ giúp.”
Trần Nhã liếc nhìn tôi, vội vàng lên lầu. Nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của bà ấy, tôi nghĩ nếu Bào Văn cũng giống như thế, tôi sẽ không bị cô ta hại thành như này, tôi sẽ không có ý nghĩ xấu xa với cô ta.
Rời khỏi nhà Trần Nhã mà lòng tôi chất đầy tâm sự, đúng lúc anh Đậu mua xong đồ quay lại. Tôi lên xe đi thẳng tới nhà Bào Văn. Vì đề phòng Bào Văn đã về nhà, tôi vừa gọi điện cho cô ta, nghe tiếng nhạc ầm ĩ đầu dây bên kia tôi liền yên tâm. Tôi nói với cô ta mình đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ ở lại Nam Kinh.
Bào Văn giống như đã uống rượu, lúc nói chuyện giọng điệu có vài phần men say: “Như vậy là tốt nhất, coi như cậu biết điều.”
Cúp máy xong tôi mắng một câu “đồ điếm”, tối nay tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin trước mặt tôi.
Anh Đậu nói: “Trần Danh, có bọn anh ở đây, cậu cứ yên tâm mà làm.”
Tôi gật đầu, nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc này, trong lòng đột nhiên thấp thỏm không yên. Những chuyện đã trải qua ở đây là đoạn hồi ức tôi không thể nào quên. Vừa nhìn thấy ngôi nhà tôi liền nhớ đến những ngày tháng phải chịu nhục nhã trong quá khứ, sợ hãi trong lòng cũng nhen nhóm lên.
Ổn định tinh thần, tôi cắn răng nghĩ chờ đến lúc quay video cảnh làm nhục Bào Văn, sẽ đem tất cả những tủi nhục trong quá khứ trả lại hết cho cô ta. Hơn nữa, cô ta còn hại chết con của tôi.
Nghĩ tới đứa bé, nghĩ tới em gái hồn nhiên của mình, nỗi hận trong lòng giúp tôi chiến thắng sợ hãi. Tôi mở cửa bước nhanh vào nhà, để cho anh Đậu khóa lại cửa từ bên ngoài. Tôi không dám bật đèn, chỉ mở đèn điện thoại, khom lưng trốn vào phòng ngủ của Bào Văn trên tầng hai.
Vừa bước vào, tôi suýt chút bị dọa chết vì trên giường rõ ràng có người nằm. Tôi theo bản năng chạy trốn, chạy được mấy bước không thấy ai đuổi theo , lại cảm thấy hơi kì lạ, tôi tắt đèn điện thoại, sau đó mới rón rén quay lại phòng.
Người kia vẫn ngủ say như chết, nằm im trên giường không nhúc nhích. Tôi cong lưng quỳ gối bò đến cạnh giường, thấy người đó vẫn không tỉnh lại, liền rút trong túi áo ra một con dao găm dí sát vào cổ hắn hét lên: “Đừng nhúc nhích!”
Không thấy động tĩnh gì, ngay cả tiếng hít thở tôi cũng không nghe thấy. Tôi nghi ngờ mở đèn pin lên, hóa ra thứ nằm trên giường vốn không phải người mà là búp bê bơm hơi, còn là búp bê bơm hơi đeo mặt nạ chàng hề.
Tôi kéo mặt nạ ra, phát hiện khuôn mặt con búp bê này có chút giống tôi, hẳn là được đặt làm riêng. Trên người nó không mặc quần áo, nơi nào đó đặc biệt dũng mãnh. Tôi không kìm được mà nghĩ, chẳng lẽ Bào Văn mỗi tối đều làm chuyện ấy với búp bê bơm hơi? Mẹ nó, không phải cô ta thật sự thích tôi đó chứ? Không đúng, người cô ta thích hẳn là Chàng Hề, nếu thế cô ta dằn vặt tôi như vậy cũng quá biếи ŧɦái rồi.
Đang nghĩ ngợi bỗng điện thoại sáng lên, là anh Đậu gọi tới hưng phấn báo với tôi Bào Văn về rồi. Tôi vội cúp máy trốn vào trong ngầm giường.
Giường của Bào Văn là loại giường sắt, bên dưới có khoảng không lớn. Sau khi tôi trốn vào, co khăn trải giường che nên sẽ không ai phát hiện ra.
Tôi lấy chiếc khăn và thuốc mê ra, yên lặng chờ cô ta đến.
Rất nhanh dưới lầu vọng lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng giày cao gót. Âm thanh càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng, trong lòng tôi căng thẳng.
Cửa mở, đèn được bật lên, đập vào mắt tôi đầu tiên chính là cặp chân ngọc ngà và mắt cá chân nhỏ nhân trên đôi giày cao gót. Tôi ngừng thở, nghe thấy tiếng Bào văn say khướt nói: “Chàng Hề yêu dấu, em về rồi.”
Tôi biết Bào Văn đang nói chuyện cùng búp bê. Cô ta không phải là muốn làm chuyện ấy cùng búp bê sau đó mới ngủ chứ?
Bào Văn đi đến trước giường, cởi giày cao gót ra, cũng cởi sạch đồ trên người ném trên đất, sau đó dùng âm thanh mị hoặc tận xương nói: “Có nhớ em không? Em rất nhớ anh. Anh biết không, nghe anh nói đồng ý ở lại Nam Kinh em rất vui. Em biết anh chạy không thoát khỏi tay em. Em rất ghét anh, lại không kiềm chế được thích anh. Chàng Hề, vì sao anh lại là Trần Danh, vì sao anh lại lừa em?”
Nói đến đây, Bào Văn vậy mà bật khóc. Trái tim tôi đột nhiên trở nên mềm mại. Tôi còn tưởng cô ấy rất hận tôi, không ngờ tình cảm cô ấy dành cho Chàng Hề lại sâu đậm như vậy. Nhưng tôi cảm thấy đây không phải tình yêu, mà vì không có được mới không cam lòng. Bởi vì nếu thật sự yêu một người, sao nỡ làm hại người đó, làm hại người thân của họ.
Đang nghĩ ngợi, tôi chợt nghe thấy bên trên truyền đến tiếng “ư ử”. Tôi đang tự hỏi là tiếng gì, chợt nghe thấy tiếng nức nở kiềm nén của Bào Văn. Tôi liền hiểu được, nuốt nước miếng nghĩ một người con gái xinh đẹp như thế lại làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày cùng với búp bê lạnh băng, quả thật là phí của trời.
Giọng của Bào Văn rất dễ nghe, chính tôi cũng không nhịn được, cũng may không lâu sau cô ta đã làm xong. Sau khi tắm xong thì quay về tắt đèn đi ngủ.
Tôi không ra ngoài vội, đợi qua nửa tiếng nữa mới từ trong ngầm giường bò ra. Không kịp nhìn Bào Văn liền lấy khăn tay đã tẩm thuốc mê bịt kín mũi cô ta. Cô ta đột nhiên mở to mắt, vùng vẫy một lát rồi ngất đi. Tôi thở nhẹ một hơi, nhanh chóng dùng dây thừng trói chân tay cô ta lại.
Sau đó tôi bật đèn, xoay người lại nhìn, chỉ thấy Bào Văn nằm đó, khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua vô cùng yên tĩnh, giống như một mỹ nhân ngủ say. Cô ta chưa mặc quần áo, chỉ dùng một chiếc khăn lông che ngang bụng dưới, nhìn dáng người xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, tôi nuốt nước miếng.
Tôi đi qua, người con gái xinh đẹp như vậy sắp là của tôi rồi, trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi. Tôi bước đến, vừa định đưa tay chạm lấy bộ ngực căng tròn của cô ta, sau lưng liền truyền đến tiếng mở cửa. Tôi vội xoay người, thì nhìn thấy Trần Nhã mặt mày tái nhợt đứng ở cửa, đau xót nói: “Trần Danh, cậu là đồ khốn nạn!”