Ngày hôm sau, tôi quyết định đến quán bar Bản Sắc để thăm dò tin tức, tìm hiểu xem Dương Thấm Nguyệt đó rốt cuộc là lợi hại đến mức nào.
Tam gia nói quả không sai, nơi này giờ đây so với lần cuối cùng tôi đến đã khác rất nhiều, chưa nói đến thân thủ, chỉ xét vể đầu óc kinh doanh thôi đã thấy Dương Thấm Nguyệt đó thực sự là một nhân tài hiếm thấy.
Đang ngồi nhâm nhi một ly whiskey, bỗng có một em gái mặc chiếc váy quây bó sát, trang điểm đậm tiến lại gần tôi, “mời gọi” một cách lộ liễu: “Anh giai, anh mới tới đây lần dầu phải không? Có cần em giúp anh ‘trải nghiệm’ nơi này một cách trọn vẹn nhất không?”
Tôi cười lạnh, nhìn cô gái đó từ trên xuống dưới rồi thờ ơ đáp: “Nếu như cô không biết tôi là ai, thiết nghĩ, cô mới là người mới đến đấy.”
Cô gái kia bị tôi nói thế thì sững người lại, còn chưa kịp phản ứng, thì đằng sau lưng có âm thanh vọng lại: “Từ lâu đã nghe nói Trần Danh anh quỷ kế đa đoan, rất khó đối phó, nay được gặp mặt, thật là vinh hạnh, xem ra anh đúng là có vẻ khó chơi hơn họ Tống kia”.
Advertisement
Tôi quay người lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đen, ngũ quan thanh thoát, cột bím tóc đuôi ngựa, đôi mắt sâu hút hồn, dường như ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
Vừa nhìn thấy cô ta, tôi đã có một cảm giác rất quen thuộc, nói sao nhỉ, rất giống khí chất của Bào Văn. Tôi đứng dậy, bình thản hỏi: “Cô là Dương Thấm Nguyệt?”
Cô ta nhìn tôi, nét mặt cười như không cười, tôi hỏi: “Người họ Tống mà cô vừa nhắc đến, có phải là Tống Trường Tân không?”
Cô ta cười, nói: “Phải, anh ta là em trai ruột của anh, vậy mà bị anh hại cho thê thảm, anh nói xem, có phải tâm anh độc quá không?”
Advertisement
Cô ta vừa nói vừa tiến lại gần, rồi chỉ tay lên ngực tôi, tôi túm chặt lấy tay cô ta, hai tên đứng đằng sau trực xông lên, thì bị cô ta ngăn lại, cô ta nhìn tôi nói: “Sao? Định sàm sỡ tôi à?”
Tôi thả tay cô ta ra, khinh bỉ đáp: “Sàm sỡ cô á? Khẩu vị của ông đây không kém vậy đâu, chỉ là định nhắc nhở cô chú ý cái tay, cẩn thận đừng làm bẩn áo của tôi”.
Cô ta hắng giọng nói: “Miệng lưỡi của anh cũng độc lắm, chẳng có phút phong độ của đàn ông nào cả”.
Tôi thản nhiên đáp: “Phong độ của đàn ông là để đối với phụ nữ, còn loại ma quỷ muốn lấy mạng tôi như cô thì không cần thiết. Mà cô cũng lạ thật đấy, tên em trai đó của cô đã chết lâu như vậy rồi, cô còn muốn báo thù cho hắn sao?”
Dương Thấm Nguyệt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã biết cả rồi, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không để anh chết dễ dàng đâu”.
Tôi lạnh lùng đi ra khỏi quán bar, lúc lướt ngang người cô ta, tôi nói nhẹ một câu: “Được, tôi chờ cô”.
Trước khi tôi kịp bước ra cửa, cô ta còn nói thêm: “Đúng là đồ ngu xuẩn, cả đời bị người ta dắt mũi. Còn đi tôn thờ và kính trọng người đàn ông đã hại bố mẹ mình phải ly tán”.
Nghe thấy những lời đó, tôi dừng bước, đầu óc bắt đầu quay cuồng, tai như ù đi, nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh, quay lại bình thản nói: “Cô nghĩ dùng mấy trò khích tướng trẻ con đó thì sẽ làm tôi lung lay à? Không về đọc lại tiểu sử xem Trần Danh tôi là ai?”
“Vậy chắc anh không biết, ông Nhĩ mà anh luôn sùng bái trước nay chính là ông nội ruột của anh, Trần Giang Hà đâu nhỉ?”, cô ta dửng dưng buông ra một câu đó, rồi cười một điệu cười man rợ, quay ngoắt người rời đi. Chắc cô ta cũng biết, nhiêu đó thôi đã đủ làm tinh thần tôi suy sụp rồi, cô ta có thừa tự tin để khẳng định điều đó, nên không cần phải ở lại đôi co với tôi nữa.
Nhưng giờ tôi cũng không nghĩ được nhiều thế. Trần Giang Hà? Sư phụ của Trương Nhất Sơn? Ông Nhĩ? Tất cả bọn họ là một người sao? Không, không thể nào! Đầu óc tôi choáng váng, lồng ngực như có một tảng đá đè nặng lên. Tôi lập tức rời khỏi, chạy về phòng khóa trái cửa, định thần lại đầu óc rồi bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau.
Tôi nhớ lại từ lần Tống Giai Âm đưa ông Nhĩ từ trên núi xuống, ông ấy rất không ưa Giai Âm, nói cô ấy đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm. Lúc đó tôi có hấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không tìm hiểu sâu. Rồi còn cả việc ông cụ Chu đoán ra tôi có quan hệ với Trần Giang Hà dựa vào thϊếp sơn kháo, tôi còn tưởng ông ta nhầm. Ấy vậy mà có lần tôi hỏi Tô Quảng Hạ, anh ấy chỉ trả lời ấp úng qua loa rồi cúp máy.
Mọi thứ đều đã sáng tỏ, đúng, chỉ có cách giải thích đó mới khiến mọi thứ trở nên dễ hiểu. Vậy là tất cả mọi người đều biết, trừ tôi. Từ Tống Giai Âm, đến bố mẹ cô ấy, từ Tô Quảng Hạ, cho đến bố mẹ anh ấy, thậm chí cả nhóm Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc, tất cả bọn họ đều đã biết từ đầu, tất cả đều lừa gạt tôi, chỉ có tôi ngu ngốc nghĩ rằng mình may mắn nên mới gặp được ông Nhĩ. Ở đời, đúng là không ai vô duyên vô cớ tốt với mình cả, ông Nhĩ tốt với tôi, chẳng qua vì ông ta là ông nội ruột của tôi, ông ta thấy tội lỗi về chuyện của bố mẹ tôi, nên làm vậy để mong tôi tha thứ sao?
Do dự một lúc, tôi cầm điện thoại lên gọi cho Trương Nhất Sơn. Tôi giả vờ như không có chuyện gì, hỏi anh ấy xem đã gặp được Trần Giang Hà chưa, có nói ông ấy nghe về tôi không?
Theo lời Trương Nhất Sơn, kỳ thực từ trước tới giờ, toàn là Trần Giang Hà chủ động xuất hiện, chứ anh ấy cũng chưa bao giờ biết ông ta đi đâu làm gì, hay làm cách nào để tìm được ông ta. Bản thân anh ấy cũng rất lấy làm lạ việc ngày trước ông ta chủ động xuất hiện bầu bạn với mình. Phải rồi, ông Nhĩ bây giờ còn đang ở thủ đô chăm sóc cho Tống Giai Âm, thì làm sao xuất hiện ở chỗ Trương Nhất Sơn được.
Càng nghĩ, cơn thịnh nộ của tôi càng không thể kiềm chế được, tôi cảm ơn Trương Nhất Sơn, cúp điện thoại rồi gọi cho Tống Giai Âm.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, tôi gấp gáp đến quên cả hỏi thăm tình hình cô ấy, vào thẳng luôn vấn đề: “Ông Nhĩ có ở đó không? Anh muốn gặp ông ấy”.
Tống Giai Âm đương nhiên là nhận ra sự không bình thường của tôi, lo lắng hỏi: “Trần Danh, anh làm sao vậy? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”
“Cho anh gặp ông Nhĩ!”, tôi như gào lên trong điện thoại, Giai Âm bất đắc dĩ đành đưa điện thoại cho ông Nhĩ: “Trần Danh, tôi đây, có chuyện gì vậy?”, nghe thấy giọng nói ấy, tôi lại càng mất bình tĩnh. Trong giây phút này, tôi như muốn trút hết tất cả những phẫn uất, những đau khổ thù hận dồn nén trong lòng mình ra.
Tôi rống lên: “Trần Giang Hà, sao ông lại lừa tôi?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Trần Giang Hà nào? Tôi là ông Nhĩ, là Nhĩ Đông mà”.
“Ông vẫn còn muốn lừa tôi sao? Ông còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ nữa đây? Trần Giang Hà ông, vì muốn bảo toàn danh dự cho nhà họ Trần, đã đích thân giao con dâu, là mẹ tôi cho bên trên, để mặc bà ấy bị giam lỏng, Trần Giang Hà ông, lúc con trai mình bị truy sát, bị người ta đổ cho tội danh phản quốc, lại không hề nghĩ đến chuyện minh oan cho ông ấy, sống một cuộc sống nhàn hạ ung dung tự tại, ông có còn là con người không!”, tôi gào lên trong điện thoại, nước mắt cũng mất tự chủ mà rơi xuống, nỗi đau thấu tận tim gan.
Nghĩ đến cảnh mẹ tôi bị chính phủ giam cầm, đến cả con trai mình cũng không được gặp, còn ông ta thì sao, tại sao lại ung dung tự tại như thế? Bỗng chốc, tôi thấy con người này đã mất đi tất cả sự nhân từ đáng yêu lúc trước, mất đi cả sự yêu quý và tôn trọng tôi dành cho ông ta, vì cho dù ông ta có làm nhiều hơn thế, cũng không thể nào bù đắp được sự lạnh nhạt ông ấy dành cho bố mẹ tôi.
Ông Nhĩ giọng run run nói: “Tiểu Danh, nghe ông giải thích...”
Không để ông ta nói hết câu, tôi cắt lời: “Giải thích? Ông định giải thích cái gì? Giải thích năm xưa ông làm cho bà nội tôi có chửa, nhưng lại không cho bà danh phận, để bố tôi từ nhỏ đã bơ vơ? Giải thích chuyện ông đã giao mẹ tôi cho chính phủ? Hay giải thích chuyện ông chối bỏ con trai mình không nhận, chỉ để giữ gìn danh tiếng cho nhà họ Trần?”
Giọng của Tống Giai Âm vang lên: “Trần Danh, anh đừng kích động...”
Tôi mặc kệ tất cả, đến cả Tống Giai Âm cũng lừa gạt tôi, tôi đau đớn quát lên: “Các người đều biết hết đúng không? Em, Tô Quảng Hạ, Thẩm Nặc Ngôn, tất cả đều biết đúng không? Các người xem tôi là thằng ngốc à!”
Tống Giai Âm áy náy nói: “Em xin lỗi, Trần Danh”.
Giờ tôi chẳng còn thiết nghe hai từ ‘xin lỗi’ nữa, vì xin lỗi giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì cả. Tôi bảo Tống Giai Âm nói với ông Nhĩ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ông ta nữa. Nói rồi, tôi cúp máy, ngồi thụp xuống đất, thần trí như mất hết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thế là tôi nhốt mình trong phòng, không muốn đi đâu, cũng chẳng muốn ăn gì, hình như Tam gia và Nặc Ngôn có đến tìm tôi, nhưng đầu óc tôi mơ hồ, hoàn toàn không nhớ được gì cả, gương mặt thất thần cứ nhìn trân trân vào một khoảng không trống rỗng, giống như tâm trạng tôi lúc này. Tôi không muốn gặp ai, cũng không biết phải đối diện với những người anh em đã lừa dối tôi như thế nào.
Rồi tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi tôi, định thần lại một lúc, tôi nghe ra đó là giọng của Đoàn Thanh Hồ, chị ấy gõ cửa phòng tôi, nói: “Trần Danh, chị đưa Tiểu Tinh Thiên đến gặp em này, mở cửa ra đi”.
Nghe cái tên Tiểu Tinh Thiên, tôi như bừng tỉnh giữa cơn mê sảng, vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, lau mặt mũi, chuẩn bị gặp mặt thiên thần nhỏ của tôi.