Cuối cùng tôi đồng ý với Tống Giang Sơn, tôi sẽ rời khỏi thủ đô, mặc dù tôi biết đây là con đường duy nhất của tôi, nhưng nghĩ đến tôi đã nỗ lực lâu như vậy nhưng đến cuối cùng vẫn phải ôm hận mà đi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm ách.
Tống Giang Sơn nghe thấy tôi đã đồng ý, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cậu nhóc, cậu đừng nuốt lời, sau này cậu đi con đường thế nào, tôi sẽ không quản cậu, cũng không quản được, nhưng nếu như cậu đã đồng ý với yêu cầu của tôi, thì phải nhớ kỹ, thứ nhất, cậu không được quay lại thủ đô, thứ hai cậu không được liên lạc với Giai Âm nữa".
Trái tim tôi chùng xuống, vừa nãy tôi cảm ơn Tống Giang Sơn đã nhắc nhở và quan tâm tôi, nên mới thuận miệng đồng ý rời khỏi thủ đô, nhưng tôi không ngờ ông ấy lại cho tôi cái bẫy này, nhân cơ hội nói tôi đồng ý với yêu cầu của ông ấy, bảo tôi không được liên hệ gì với Tống Giai Âm nữa.
Nghĩ đến những lời Tống Giai Âm đã nói với tôi qua điện thoại nửa tháng trước, cô ấy nói nếu như tôi lại bỏ rơi cô ấy thì cô ấy sẽ không cần tôi nữa. Tôi nắm chặt nắm đấm, nhìn Tống Giang Sơn nói: "Cháu xin lỗi, chú Tống, cháu chỉ có thể đảm bảo mình tạm thời rời khỏi thủ đô, nhưng cháu không thể vứt bỏ Tống Giai Âm, bởi vì cháu đã đồng ý với cô ấy, bọn cháu đã ngoắc tay với nhau, cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, vĩnh viễn không".
Tống Giang Sơn nhíu mày, trầm giọng nói: "Làm một người đàn ông, nếu như cậu còn coi mình là một người đàn ông thì nên hiểu nếu không thể cho người phụ nữ được hạnh phúc thì nên buông tay, đây mới là sự bảo vệ tốt nhất cho người mình yêu".
Tôi lắc đầu, cười nói: "Chú Tống, chú nhầm rồi, một người đàn ông nếu như thật sự yêu một người phụ nữ, đầu tiên phải học cách tôn trọng cô ấy, tôn trọng ý muốn và lựa chọn của cô ấy. Còn cháu hiểu rõ, sự lựa chọn của Giai Âm là không rời xa cháu, cùng cháu vượt qua khó khăn hoạn nạn, cho nên cháu mới tôn trọng quyết định của cô ấy, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô ấy, cháu một người đàn ông, một người đàn ông đương nhiên phải cho người phụ nữ của mình quyền lựa chọn yêu mình và được cùng người cô ấy yêu ở bên nhau, phải yêu cô ấy thì sẽ không buông bỏ giác ngộ của cô ấy".
Advertisement
Nhìn sắc mặt của Tống Giang Sơn càng lúc càng khó coi, tôi biết ông ấy cảm thấy suy nghĩ của tôi rất hoang đường, nhất định rất tức giận, tôi tiếp tục nói: "Chú Tống, cháu sẽ yêu Giai Âm thật tốt, sẽ không vì bất cứ khó khăn nào mà nói từ bỏ cô ấy, cháu biết chú không tin vào năng lực của cháu, cháu cũng không thể cho chú một đáp án chắc chắn, không thể đảm bảo cháu nhất định sẽ cho cô ấy hạnh phúc, chắc chắn khiến cô ấy an toàn vô lo, nhưng cháu đảm bảo với chú, cháu nhất định sẽ nỗ lực đối tốt với cô ấy, nỗ lực tạo ra một môi trường an toàn cho cô ấy".
Tống Giang Sơn nghiêm mặt nói: "Cậu nhất định sẽ nỗ lực? Cậu cho rằng, có những chuyện trên đời này có thể thông qua sự cố gắng của cậu mà thay đổi sao? Cậu cho rằng Giai Âm vẫn còn là một cô bé học sinh nhỏ tuổi, có nhiều thời gian và sức lực để tiếp tục đợi cậu sao? Cậu có biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi không? Các cô các cậu đều sắp ba mươi tuổi rồi, còn con đường mà cậu đi này, không biết năm năm, mười năm, hay hai mươi năm sau liệu có thể đi tới được một con đường lớn bằng phẳng hay không, lẽ nào cậu muốn con gái bảo bối của tôi phải đợi cậu năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa sao?"
Đối mặt với câu hỏi này của Tống Giang Sơn, dù cho sự quyết tâm ở bên cạnh Tống Giai Âm của tôi có vững chắc như đá thế nào thì tôi cũng nhất thời á khẩu, xấu hổ vô cùng, tôi biết người làm bố mẹ cho rằng cách làm này của tôi rất ích kỷ, nhưng không bỏ được là không bỏ được.
Nghĩ đến đây, tôi từ trên giường xuống, Tống Giang Sơn nhíu mày hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Advertisement
Tôi đến trước mặt Tống Giang Sơn, đột nhiên quỳ xuống, nói: "Chú Tống, cháu xin lỗi, một quỳ này là cho sự ích kỷ tư lợi của cháu, cháu xin lỗi, cháu không thể buông tay Tống Giai Âm, cháu không thể không có cô ấy, cho nên mong chú tha thứ cho sự ích kỷ của cháu".
"Cậu!". Tống Giang Sơn đưa tay ra đỡ tôi đứng lên, tôi vẫn thẳng người quỳ ở đó, không động đậy nhúc nhích, ông ấy giận giữ nắm bàn tay thành một nắm đấm, nói: "Cậu biết cậu ích kỷ tư lợi, mà vẫn muốn u mê không chịu tỉnh ngộ, cậu thật sự không quan tâm đến những nỗi khổ sở của những người làm bố làm mẹ chúng tôi sao? Cậu có biết mẹ con bé mấy ngày nay đều lau mặt bằng nước mắt, lấy cái chết ra để dồn ép không, bà ấy nói bà ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, là một người mẹ bình thường, bà ấy không cần con gái của bà phải có vinh hoa phú quý, chỉ cần con gái của bà một đời bình an, nhưng nếu như Giai Âm đi theo cậu thì con bé còn phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm và trắc trở nữa đây? Lần này, may mắn mà nó sống lại được, cái giá phải trả là một năm không thể xuống giường, nhưng sau lần này thì sao? Cậu nói cho tôi biết, sau lần này nó có thể sống tiếp được không? Nếu như nó chết rồi, Trần Danh cậu lấy cái gì để đền cho tôi?"
Tôi áy náy cúi gằm mặt, "u mê không tỉnh ngộ" nói: "Cô ấy sống, cháu sống, cô ấy chết, cháu chết, Trần Danh cháu vĩnh viễn sẽ không để cô ấy cô độc một mình, nếu như thật sự có một ngày như thế, cháu không thể đền gì cho chú Tống, chỉ có một cái mạng này thôi".
Tống Giang Sơn tức giận dậm chân nói: "Cậu... cậu... Tôi thật không ngờ, hóa ra cậu lại ích kỷ như vậy! Trần Danh, tôi thật sự nhìn nhầm cậu rồi! Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có không đồng ý từ bỏ Giai Âm, thì tôi cũng có cách khiến cho các cô các cậu hết phim!"
Nói rồi ông ấy tức giận quay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của ông ấy, áy náy nói: "Chú Tống, cháu xin lỗi, vẫn xin chú tác thành cho chúng cháu".
Tống Giang Sơn lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi dứt khoát rời khỏi phòng bệnh. Sau khi ông ấy đi, tôi mới vịn vào giường từ từ đứng lên, tôi chầm chậm đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn qua cửa sổ tôi nhìn thấy ở sân nhỏ phía sau chỉ có hai con mèo nhỏ đang vật lộn cắn nhau, đúng lúc đang vật nhau túi bụi thì hai con mèo đột nhiên thân thiết rúc đầu vào nhau, híp mắt ra bộ thích chí hưởng thụ.
Tôi không khỏi nghĩ đến mấy năm tan tan hợp hợp giữa tôi và Tống Giai Âm, thật sự là chớp mắt một cái đã mấy năm trôi qua rồi, tôi đã buông tay cô ấy vài lần, đều chỉ gióng trống khua chiêng nói là yêu cô ấy, nhưng đến bây giờ, tôi không còn muốn buông tay nữa, bởi vì tôi biết cô ấy cũng không muốn tôi làm như vậy, cô ấy hi vọng người đàn ông yêu cô ấy, có thể đạp gió rẽ sóng, dũng cảm tiến tới, bất luận là gặp khó khăn gì, đều sẽ dũng cảm đối mặt, tuyệt đối không buông tay cô ấy.
Bên ngoài khung cửa sổ dường như đang xuất hiện gương mặt xinh đẹp tươi cười, tôi chầm chậm đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt bị ngăn cách bởi tấm kích đó, nhỏ giọng nói: "Giai Âm, anh kiên trì ích kỷ rốt cuộc là đúng hay sai?"
"Dù cho đó có là sai trong mắt người đời đi chăng nữa, chỉ cần trong mắt cô ấy đúng là được rồi không phải sao?". Sau lưng đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi thót tim, quay người lại thì thấy cậu tôi đi vào, ông ấy cười với tôi, tôi nói: "Cậu, cậu nghe thấy hết rồi ạ?"
Cậu tôi gật đầu, nói: "Tiểu Danh, đừng do dự nữa, bởi vì do dự chỉ khiến trái tim cháu dao động bất định, cháu chỉ cần biết, nha đầu ngốc họ Tống đó yêu cháu, yêu đến mức dù cho chết cũng không muốn rời xa cháu là được, giờ cháu chỉ cần nỗ lực chứng minh bản thân là được, nỗ lực thoát khỏi những gông cùm xiềng xích trên người, trở thành một người không bị bất cứ ai trói buộc, bên phía thủ đô này, có cậu giúp cháu coi chừng".
Nghe những lời cậu tôi nói, trong lòng tôi thật sự rất ấm áp, sự mông lung của tôi cũng giảm đi rất nhiều, tôi hỏi: "Cậu, mẹ cháu sao không thấy tới vậy?"
Cậu tôi nhíu màu, sắc mặt nghiêm trọng, tôi có chút lo lắng hỏi: "Mẹ cháu xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cậu tôi thởi dài nói: "Mẹ cháu ốm rồi".
"Ốm rồi? Chuyện thế nào vậy ạ?" Tôi lo lắng hỏi, "Lẽ nào bị cháu làm cho tức đến phát bệnh sao?"
Cậu tôi vội nói: "Cháu đừng nghĩ lung tung, đừng tự trách mình, mẹ cháu thật ra là vì em trai cháu..."
Trần Danh giả? Tôi nhíu mày, lúc này cậu tôi mới nói với tôi chân tướng sự việc, hóa ra, sau khi rời đi ngày hôm đó, ông ấy đã làm theo ý tôi, giám sát xung quanh mẹ tôi 24 giờ, đêm mấy hôm trước, quả nhiên ông ấy đã tóm được Trần Danh giả. Cậu tôi vốn muốn giao Trần Danh giả cho Tống Giang Sơn, nhưng đã bị mẹ tôi ngăn lại.
Hóa ra mẹ tôi sớm đã đoán được Trần Danh giả sẽ xuất hiện, bà vẫn luôn đợi hắn, đến cuối cùng, cậu tôi không cầm được trước sự cầu xin của mẹ tôi mà thả Trần Danh giả đi.
Nghe đến đây, trong lòng tôi vừa tức giận vừa không biết làm sao, cậu tôi vội nói: "Cháu cũng đừng tức giận, mẹ cháu mặc dù không nhẫn tâm nhưng mẹ cháu cũng đã nói với nó rằng đây là lần cuối cùng bà ấy cứu nó, sau này hai người họ không còn duyên phận làm mẹ con nữa, Tiểu Danh, mẹ cháu cuối cùng vẫn chọn cháu".
Mẹ tôi chọn tôi sao? Trong lòng tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút áy náy, tôi nghĩ đối với một người mẹ mà nói, điều tàn nhẫn nhất có lẽ chính là bắt bà phải chọn trong hai người con.
Cậu tôi lúc này mới nói: "Có điều, mẹ cháu suy nghĩ quá độ, cho nên đã bị ngã bệnh, nhưng cháu yên tâm, có cậu và ông ngoại chắm sóc, bà ấy sẽ không sao đâu, ngược lại cháu đó, sau khi rời khỏi, con đường sau này chắc chắn không dễ dàng gì, cậu không giúp được gì cho cháu, chỉ có thể nói với cháu một câu bảo trọng, cháu phải nhớ, lúc nào cả nhà chúng ta cũng ở phía sau cổ vũ cho cháu, cháu rõ chưa?"
Nghe cậu tôi nói, trong lòng tôi như có một dòng nước ấm dũng mãnh chảy vào, cảm giác có người nhà để dựa vào thật sự khiến toàn thân tôi như tràn đầy sức lực, tôi gật đầu, nói với cậu tôi: "Cháu rõ rồi".
Tiếp theo tôi lại hỏi cậu tôi sao lâu thế mới đến thăm tôi, ông ấy nói ông ấy gần đây cũng đang bị tiếp nhận điều tra, kết quả là bỏ tiền ra để giải quyết, rồi lại bỏ tiền ra để mua cơ hội được gặp tôi, còn nói với tôi, ông ngoại tôi cũng muốn tới gặp tôi, nhưng ông ấy không đồng ý, bởi vì nhà họ Vệ bây giờ bắt buộc phải giữ khoảng cách với tôi, mới có thể khiến người bên trên yên tâm.
Mặc dù không có cơ hội được gặp ông ngoại để gọi ông một tiếng "ông ngoại", nhưng chỉ cần biết trong lòng ông có tôi là đã đủ rồi,
Cậu tôi nói đã chuẩn bị đồ đạc cho tôi xong rồi, ở bên ngoài xe, sau đó nói tạm biệt với tôi, rồi rời đi dưới sự nhắc nhở của Thư Sinh.
Nhìn bóng lưng buồn bã của cậu tôi, trong lòng tôi rất khó chịu, thầm nghĩ bị bên trên áp chế, ngay đến cả việc gặp mặt với người nhà cũng khó khăn, tại sao chứ?
Trong lòng tôi thầm thề, tôi nhất định sẽ thay đổi tình hình, nhất định... nhất định!
Thư Sinh lúc này mới nói: "Trần Danh, tôi nhận được thông báo của bên trên, nói bảo tôi đưa anh về Hàng Châu, bên trên sẽ chuẩn bị xe cho anh, chúng ta... lúc nào thì xuất phát?"
Tôi nhìn Thư Sinh, cậu ấy lúc này cũng đồng cảm nhìn tôi, trong lòng tôi có chút nghẹn ngào, thử hỏi một người vì bên trên mà lập được chiến công hiển hách như tôi, từ lúc nào lại cần người khác đồng cảm chứ? Tôi nói tôi gọi điện thoại rồi sẽ đi.
Thư Sinh đưa điện thoại cho tôi, tôi bấm số của ông Nhĩ, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói của ông Nhĩ, tôi nói: "Ông à, cháu phải đi rồi".
Ông Nhĩ thở dài một hơi, nói: "Tôi biết rồi, Tiểu Danh, ông Nhĩ có lỗi với cậu".
Có thể nghe ra ông ấy rất bi thương, tôi biết ông vẫn luôn coi tôi như cháu ruột, cho nên khi thấy tôi bị ức hϊếp, nhìn thấy tôi đi vào bước đường cùng mà không thể giúp gì cho tôi nên ông mới cảm thấy tự trách mình như vậy.
Tôi cười nói: "Ông à, không liên quan gì đến ông mà, còn nữa, cảm ơn ông đã luôn bên cạnh cháu, giúp đỡ cháu, Giai Âm đều nhờ cả vào ông rồi".
Ông Nhĩ nói: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt".
"Cô ấy bây giờ có tiện nghe điện thoại không ạ?", tôi mong chờ hỏi.
Ông Nhĩ nói: "Cô ấy vừa uống thuốc xong ngủ rồi, để tôi đi gọi con bé dậy".
Tôi vội nói: "Không cần đâu ạ, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, ông à, đợi cô ấy tỉnh lại, ông nói với cô ấy giúp cháu rằng cháu tạm thời phải rời khỏi thủ đô, nhưng cháu sẽ quay lại cưới cô ấy, bảo cô ấy an tâm tĩnh dưỡng, ngoan ngoãn đợi cháu trở về nhé".