Tôi ngang ngược để lại một câu "mày không có tư cách biết", rồi không nói gì nữa, trừng mắt nhìn trưởng ca kia. Mặc dù trông tôi có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực ra trong lòng tôi lại sợ chết đi được, lòng bàn tay toàn mồ hôi, chỉ sợ trưởng ca này coi tôi là đồ nhà quê làm màu, gọi bảo vệ kéo tôi ra đập cho một trận.
May mà diễn xuất của tôi xuất sắc, trưởng ca không hề nhận ra tôi đang giả vờ, mà lễ phép nói: "Anh đi theo tôi." Trông thế này, tám phần là coi tôi là một nhân vật tai to mặt lớn nào rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, theo trưởng ca đến một phòng ở tầng ba, trưởng ca kia gõ cửa, sau đó mở ra, lễ phép nói: "Tam gia, có người tìm ngài."
Tam gia, cách xưng hô của Vân Tam Thiên. Tôi hồi hộp, không nhịn được mà liếc nhìn vào trong, chỉ thấy ánh đèn quá tối, tôi mơ hồ chỉ thấy được trong phòng ngồi đầy người.
Tiếng nhạc trong phòng ngừng lại, đèn sáng bừng, sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói nữ tính, hỏi: "Ai tìm tôi?"
Tôi hít sâu một hơi, bước vào nói: "Tam gia, là tôi."
Tất cả mọi người đều tò mò đánh giá tôi, đáy mắt để lộ sự khinh thường lồ lộ, đến cả những tiểu thư kia cũng đều dùng thái độ khinh thường khi nhìn tôi, tôi mắng thầm một câu đệt trong lòng, nghĩ bụng đây đúng là thời đại khinh kẻ nghèo chứ không khinh điếm.
Advertisement
Vân Tam Thiên lười biếng nói một câu: "Cậu là ai?"
Trưởng ca vừa nãy đã rời đi rồi, nếu không giờ nghe được câu này, hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức gọi bảo vệ đến đập chết tôi. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng không để ý những ánh mắt của những người kia, ưỡn ngực nhìn Vân Tam Thiên nói: "Anh có thể không biết tôi, tôi tên là Trần Danh."
Ai ngờ tôi vừa nói xong câu này, cả căn phòng sôi nổi hẳn lên, mọi người dường như đều dùng ánh mắt khác đánh giá lại tôi một lượt, Vân Tam Thiên cũng nghiền ngẫm nhìn tôi nói: "Thì ra cậu chính là Trần Danh."
Tôi hơi bất ngờ, không ngờ danh tiếng của mình đã truyền đi xa như vậy, có vẻ người trong phòng này đều đã nghe đến tên tôi.
Tôi xoa tay, nói là tôi.
Advertisement
Vân Tam Thiên hỏi tôi: "Có việc gì?" Hắn rất đẹp, đẹp như phụ nữ, da trắng xinh xắn, mắt to mũi cao môi mỏng, bộ tóc màu vàng, buộc một chúm nhỏ trên đỉnh đầu, trông còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhưng một người nữ tính như vậy, khí thế trên người lại lấn át hết đàn ông trong phòng, hơn nữa tôi nhận ra hắn rất kiệm lời.
Tôi hỏi hắn có thể nói chuyện riêng không, hắn không để ý tôi, chỉ nhếch mày nhìn mọi người, mọi người biết điều tất cả rời khỏi phòng.
Vân Tam Thiên ra hiệu cho tôi đi vào, tôi nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu đánh trống. Tôi biết Vân Tam Thiên này không phải kẻ hiền lành gì, đột nhiên hơi hối hận vì mang đoạn ghi âm chạy đến tìm hắn, tôi cứ có cảm giác, chỉ cần tôi nói dối một câu trước mặt người này thì hắn sẽ nhận ra ngay.
Khi tôi bước đến trước mặt Vân Tam Thiên, hắn cười như không cười nhìn tôi nói: "Sợ tôi?"
Tôi thành thật lắc đầu nói: "Sợ."
Vân Tam Thiên hơi thất vọng hạ mi mắt, nói: "Nghe đồn cậu suýt nữa siết chết Dương Phàm Khôn ở đại hội gϊếŧ chó, còn chống lại thế lực ngầm của cả Nam Kinh." Ngừng một lúc, hắn uống ngụm rượu, khinh thường nói: "Lời đồn chỉ là lời đồn."
Trong giọng điệu của Vân Tam Thiên không hề che giấu nỗi thất vọng với tôi, tôi đứng ở đó, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có sự giúp đỡ của Lâm Cường, thì không có đủ tự tin đối diện với nhân vật lớn như Vân Tam Thiên, tôi không thể đứng thẳng lưng nữa, đấy là sự tự ti trong cốt tủy của tôi không thể xóa đi đang tác oai tác quái, tôi biết, nhưng tôi không sửa được.
Đây là nỗi đau của người nghèo.
Tôi thở dài đánh thượt một hơi, lấy điện thoại ra, như không nhận ra sự diễu cợt của Vân Tam Thiên, cúi xuống nói: "Tam gia, hôm nay tôi đến tìm anh, là muốn nói với anh một việc, có liên quan đến Hoàng Tam, thuộc hạ của anh, hắn định thay lòng đổi dạ, muốn theo Dương Phàm Khôn, người như vậy, tôi thấy anh nên trị trước, đuổi hắn đi."
Vân Tam Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, lại một lần nữa tiếc chữ như vàng nói: "Bằng chứng."
Vì vậy tôi mở đoạn ghi âm. Vốn tôi còn lo lắng, những âm thành trẻ con không nên nghe trong đoạn ghi âm sẽ khiến hai chúng tôi lúng túng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô cảm của Vân Tam Thiên, tôi thở phào.
Nghe xong đoạn ghi âm, Vân Tam Thiên trông vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt ấy lại lộ ra sự lạnh lùng khiến người khác nơm nớp lo sợ.
Vân Tam Thiên hỏi tôi lấy chứng cứ từ đâu ra? Tôi nói: "Tam gia, tôi nói thực với anh vậy, tôi muốn trở nên nổi bật, muốn thay thế Hoàng Tam, vì thế tôi đã tìm dì Tuyết, người có mâu thuẫn với hắn, muốn dụ hắn nói một hai câu này, không ngờ hắn lại có suy nghĩ này thật, cũng coi như là có thu hoạch không nhỏ."
Nói đến đây, tôi dè dặt nhìn Vân Tam Thiên, có thể thấy hắn không thích cách của tôi làm lắm, tôi tiếp tục nói: "Anh có lẽ thấy tôi làm thế này không vẻ vang gì, nói thực, nếu Hoàng Tam không có mâu thuẫn với tôi, tôi cũng sẽ không làm thế này. Hơn nữa, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, việc ở đại hội gϊếŧ chó, là có người muốn xem kịch vui, cho tôi quyền diễn kịch, nói dễ nghe thì là lòng tốt, nói khó nghe thì là chơi tôi như một con khỉ. Tôi muốn bò lên trên cao, không dùng chút thủ đoạn hèn hạ thì sẽ không còn đường nào để đi nữa, vì thế anh thấy tôi đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, đó đều là việc bần cùng bất đắc dĩ, dù sao, tôi cũng muốn sống tiếp."
Nói xong lời này, lòng tôi bức bối vô cùng, thực sự cảm thấy buồn cho chính mình, đồng thời cũng rất hồi hộp, chỉ sợ Vân Tam Thiên sẽ đuổi tôi ra vì không có gia thế gì, nhưng tôi thà nói thẳng với hắn cũng không muốn đến lúc nào đó bị hắn phát hiện, hận sự lừa dối của tôi, rồi trả thù và tra tấn tôi.
Tôi đã không còn gì nữa, cũng chịu không nổi bất kì sự tra tấn nào nữa.
Hơn nữa, tôi chọn thẳng thắn không chỉ vì sợ hãi mà còn vì một việc, đó chính là tôi nhận ra Vân Tam Thiên không giống như Tô Nhược Thủy nói, là một dân chơi chỉ biết ăn uống, chơi bời, cờ bạc gái gú, vì ánh mắt của hắn như ánh mắt của một con báo, có tính xâm lược, cộng thêm việc những người đàn ông vừa rời khỏi phòng, vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản nhưng lại nghe lời hắn, nên tôi đoán hắn chỉ đang giấu nghề, thực ra hắn rất có dã tâm.
Dã tâm này giống với dã tâm muốn bò lên cao của nhân vật nhỏ bé như tôi, vì vậy tôi đang cược, cược hắn động lòng trắc ẩn.
Vân Tam Thiên đột nhiên nói: "Ngẩng đầu lên."
Tôi ngẩng đầu, để lộ dáng vẻ sắp lên chiến trường, thì thấy hắn thu lại sự khinh thường lúc trước, nhìn chằm chằm tôi nói: "Nếu hôm nay cậu nói dối với tôi, có lẽ tôi sẽ không cho cậu cơ hội, nhưng sự thẳng thắn của cậu đã cứu cậu. Vì sinh tồn, liều lĩnh dùng cách khác thường, mặc dù là nhân vật nhỏ bé nhưng lại không cúi đầu trước hiện thực, chỉ việc này thôi đã khiến tôi rất thích cậu."
Nhìn Vân Tam Thiên, tôi hơi dè dặt hỏi: "Ý của anh là... anh chịu cho tôi một cơ hội?"
Vân Tam Thiên nói: "Đương nhiên." Nói xong, mặt hắn lộ vẻ âm trầm, nhìn điện thoại nói: "Loại chó ăn cây táo, rào cây sung Hoàng Tam này, dám phản bội Vân Tam Thiên tôi, đúng là muốn chết mà!"
Vân Tam Thiên lúc này, cả người đều là khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám khinh thường, hắn nhìn tôi, nói: "Trần Danh, mặc dù cậu nhận được sự khẳng định của tôi, nhưng giờ cậu quá yếu, tôi không có lý do gì giao Bản Sắc cho cậu."
Lòng tôi lặng đi, chỉ nghe hắn nói: "Nhưng tôi đã nói sẽ cho cậu cơ hội, tôi sẽ không nuốt lời. Cậu nghe đây, trong một tháng, nếu cậu có thể khiến đám thuộc hạ của tôi tâm phục khẩu phục, tôi sẽ để cậu tiếp tục ngồi ở vị trí đó, nếu không được thì tôi sẽ đuổi cậu đi, vì tôi sẽ không lãng phí thời gian với một kẻ bất tài."
Xem ra, Vân Tam Thiên đúng là bắt đầu nhìn thẳng tôi rồi, nếu không hắn cũng sẽ không nói với tôi những lời như vậy.
Tôi thở phào, vội nói: "Tam gia, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng."
Vân Tam Thiên lạnh nhạt nói: "Thế là tốt nhất." Ngừng một lúc, hắn nói: "Tối nay cậu đi đuổi Hoàng Tam, đánh gãy một cái chân của hắn, nghe kĩ, tôi muốn cậu đích thân ra tay."
Tôi hơi hoảng, trong quán bar Bản Sắc đều là người của Hoàng Tam, một mình tôi đến rõ ràng là tự tìm đường chết, đừng nói là đánh gãy một cái chân của Hoàng Tam, hắn không đánh gãy chân tôi đã là tốt lắm rồi.
Vân Tam Thiên có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, vỗ vai tôi, hắn nói: "Đừng sợ, trong quán bar Bản Sắc có một phần là người Hoàng Tam dẫn đến, nhưng tôi mới là ông chủ chỗ đó, chỗ đó nhiều người của tôi hơn, tôi sẽ dặn dò trước, để họ giúp cậu."
Thì ra là vậy, cũng có nghĩa là, Vân Tam Thiên thực ra muốn cho tôi cơ hội tạo uy ở quán bar, cũng là muốn tôi nhân cơ hội này nói với mọi người, tôi là người của hắn, sau này ai động vào tôi thì phải nể mặt hắn.
Thế là che chở cho tôi rồi. Lòng tôi kích động, vô cùng biết ơn Vân Tam Thiên, tôi cứ liều mạng nói cảm ơn với hắn, chỉ có thiếu mỗi việc quỳ xuống dập đầu với hắn, lần này hắn không khinh thường sự lễ phép khiêm nhường của tôi, dịu dàng cười, nói: "Đi đi."
Tôi gật đầu, kích động rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài, tôi như trút được gánh nặng, Vân Tam Thiên chắc chắn không biết, sau lưng tôi đã ướt đẫm, tôi rất căng thẳng, căng thẳng đến mức run rẩy, chỉ có điều tôi biết kiềm chế thôi.
Sau khi đi rất xa rồi, tôi xoay người nhìn về hướng căn phòng, với Vân Tam Thiên, tôi đúng là rất biết ơn, trong mắt tôi, hắn chính là Bá Nhạc của tôi, còn tôi sẽ cố gắng làm một Thiên Lý Mã.
Ra khỏi Cẩm Tú, tôi bắt xe đi thẳng đến Bản Sắc, tôi không vội vào ngay, vì hiện giờ rất đông khách, tôi vào như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn. Tôi canh ở cửa, đợi đến tận khi quán bar đóng cửa, khách hàng lần lượt ra về, tôi mới ưỡn ngực bước vào.
Trương Hạo vốn đang định rời khỏi quán bar thì thấy tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Danh, sao mày còn dám đến đây? Người trong giới đều biết cả rồi, mày không có gia thế gì cả, mày đến đây chính là muốn chết."
Tôi biết chắc chắn là Bào Văn đã tung tin tôi không có gia thế gì ra, nhưng tôi không để ý hắn, nói to: "Hoàng Tam, cút ra đây cho tao."
Trương Hạo làm vẻ mặt như thấy quỷ, hỏi tôi có phải muốn chết không, tôi không để ý hắn, tiếp tục hét, không lâu sau, Hoàng Tam âm trầm ngậm thuốc đi ra, lạnh lùng nói: "Trần Danh, mày đến đúng lúc lắm, tao đang bực vì không tìm được mày đây."
Tôi nhìn quanh bốn phía, khi thấy có người gật đầu với tôi, đột nhiên vững dạ hẳn, nói: "Hoàng Tam, trùng hợp thật, tao cũng đang tìm mày."
Hoàng Tam lạnh lùng hỏi: "Mày tìm tao làm gì?"
Tôi nói to: "Đương nhiên là vì xử mày rồi!"