Tống Vân Hải thực sự yêu cầu tôi chặt ngón tay mình. Tôi sững sờ, đối với một người bắn súng thì cắt đứt ngón tay chẳng khác nào lấy đi nửa cái mạng. Tôi chợt cảm thấy tức giận, tự hỏi ông ta có bị điên không, hay là muốn tiêu diệt tôi?
Bào Văn lập tức quỳ xuống, cầu xin cho tôi: “Bố nuôi, con biết lần này chồng con không hoàn thành nhiệm vụ, bố rất tức giận. Nhưng con không nói chuyện của Lý Nguyên Bảo cho anh ấy, anh ấy không biết chuyện đó cho nên lần này thất bại, phần lớn trách nhiệm là do con. Nếu bố tức giận, muốn phạt thì hãy phạt con đi ạ”.
Bào Văn nói xong định cầm lấy cây dao, tôi lập tức đè tay cô ta lại, lắc đầu. Sau đó tôi cầm dao găm lên, nói với Tống Vân Hải: “Bố nuôi, có phải nếu con chặt ngón tay mình thì bố sẽ tin con không phản bội? Nếu là vậy, bố muốn ngón nào, con cắt đưa bố. Chỉ là nếu sau này con trai vô dụng rồi, mong bố nuôi tha thứ!”
Tống Vân Hải đập bàn, tức giận chỉ vào tôi: “Mày có ý gì? Uy hϊếp tao? Mày cho rằng tao không thể bỏ mày? Tao nói cho mày biết, sao mày không nhìn xem bản thân vô dụng tới mức nào. Ông đây không có mày cũng chẳng ảnh hưởng gì hết!”
“Bố nuôi!” Bào Văn lo lắng nói: “Bố thật sự muốn ngón tay của Nhĩ Hải sao?”
Tống Vân Hải mắng: “Im miệng! Mày cũng là một đứa vô dụng!”
Dứt lời, ông ta hỏi tôi: “Mày rất nghe lời đúng không? Được. Bắt đầu từ ngón út, tao muốn xem xem rốt cuộc mày có ngoan ngoãn như mày nói không!”
Advertisement
Nhìn Tống Vân Hải giận dữ và Tô Cảnh Hoa đang hả hê cười nhạo bên cạnh, tôi lờ mờ cảm thấy Tống Vân Hải hành hạ tôi như vậy, rất có khả năng là để lấy lòng Tô Cảnh Hoa. Bởi vì Tô Cảnh Hoa nhất định đã biết tôi là Trần Danh thật, tôi đã hại hắn thảm đến vậy, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội hành hạ tôi chứ?
Vừa nghĩ đến đây, sự nhục nhã bỗng nhiên nổi lên trong lòng. Tôi nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những khát vọng mình còn chưa thực hiện được. Tay trái đặt lên mặt đất, năm ngón tay xòe ra, tay phải cầm lấy con dao, tôi cắn răng bất chấp chặt xuống ngón út của mình.
Tôi xuống tay tàn nhẫn như vậy là vì tôi biết Tống Vân Hải sẽ không kêu ngừng, cho nên làm dứt khoát, cũng bớt đau hơn. Nhát dao này hạ xuống, thậm chí tôi có thể cảm nhận được xương của mình bị chặt gãy. Cái cảm giác đau đớn thấu tim, nỗi đau xương thịt tách rời khiến tôi không chịu nổi mà run rẩy cả người, mồ hôi chảy đầm đìa, dù tôi đã bị đạn bắn xuyên qua người không biết bao nhiêu lần.
Ngón út bị cắt đứt, tay tôi run lên, máu tươi trào ra. Bào Văn thấy cảnh này, đau khổ đập đầu xuống đất, tức giận và đau lòng khóc thét lên: “Bố nuôi, lẽ nào bố thật sự muốn gϊếŧ anh ấy sao?”
Dường như Tống Vân Hải không ngờ tôi thật sự ‘nghe lời’ như vậy, ông ta hoảng hốt trong giây lát. Nhìn gương mặt ‘tuyệt vọng’ của tôi, hừ một tiếng, sau đó thận trọng hỏi Tô Cảnh Hoa: “Cảnh Hoa, đủ chưa?”
Advertisement
Tô Cảnh Hoa nhìn tôi giễu cợt: “Đủ rồi. Kêu người nối ngón tay hắn lại đi. Nhưng có thể khôi phục hay không thì phải xem vận may thôi”.
Kêu tôi tự tay cắt đứt ngón tay mình, rồi sai người nối lại, muốn gì chứ? Chẳng lẽ dựa vào cách này hành hạ tôi là có thể khiến Tô Cảnh Hoa thấy thỏa mãn? Tôi tức giận không thôi. Tôi nghe thấy tiếng bố nuôi gọi điện thoại, sau đó nghe thấy có người bước vào, kéo tôi kêu tôi đứng lên, bảo tôi đi cùng người đó, hơn nữa còn cẩn thận cầm ngón tay đã đứt của tôi lên.
Tôi nhìn qua người được kêu đến, là một bác sĩ mặc áo blouse trắng. Thấy anh ta đến rất nhanh, tôi đoán là vẫn luôn đợi sẵn. Nói cách khác, có thể Tống Vân Hải cũng không thật sự muốn chặt ngón tay của tôi. Dẫu sao, tôi là một con cờ rất có ích với ông ta, nhưng, vì để lấy lòng Tô Cảnh Hoa – kẻ có thù với tôi, cho nên mới hành hạ tôi như vậy.
Nhịn đau để bác sĩ làm phẫu thuật nối xương. Tuy là đã nối lại rồi, nhưng tôi biết ngón tay của tôi không thể linh hoạt trong thời gian ngắn được. Lòng tràn đầy căm hận, nhưng tôi có thể làm gì được đây?
Nhìn lớp vải trên ngón tay, tôi tự an ủi mình. Tất cả chuyện này rồi sẽ qua thôi, hôm nay chịu khổ bao nhiêu, sau này sẽ được đền đáp xứng đáng. Đây là cái giá phải trả cho hạnh phúc và trong sạch của mình.
Bào Văn luôn kiên cường, nhưng lại khóc liên tục từ lúc tôi chặt đứt ngón tay. Nhìn thấy cô ta thương tâm đau lòng như vậy, tôi có chỗ không hiểu, cô ta thật lòng yêu tôi hay là đang diễn cho tôi coi. Nếu là thật lòng thì tại sao lừa dối tôi, lợi dụng tôi, nghi ngờ tôi đến mức này. Còn nếu là diễn, cần gì phải diễn như thật đến thế, tới mức khiến người khác thấy khó chịu chứ?
Có lẽ sự im lặng của tôi khiến Bào Văn cho rằng tâm trạng của tôi rất tệ. Cô ta bước qua, đau lòng nắm lấy tay tôi: “Chồng, em xin lỗi. Em không bảo vệ được anh”.
Nghe vậy tôi cười lên: “Việc này không phải lỗi của em. Em không cần tự trách, muốn trách chỉ có thể trách anh không đủ mạnh, trách anh không có gia thế như Trần Danh, cho nên đáng đời anh thất bại, bị trừng phạt”.
Lúc nói lời này, trong lòng và giọng nói của tôi đều có sự oán hận. Cho dù nội tâm tôi đã vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi cũng phải để Bào Văn nghĩ rằng tôi đang tức, vì đây mới là tâm trạng của một người bình thường nên có.
Bào Văn cụp mắt xuống, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Em rất hối hận”.
Tôi nhìn cô ta khó hiểu: “Hối hận cái gì?”
Bào Văn lại không chịu nói, mà chậm rãi đi đến trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Tôi không nghĩ nhiều, cũng lười phí thời gian và tâm tư nghiên cứu suy nghĩ của người phụ này. Tôi nói với cô ta: “Anh đi gặp bố nuôi”.
Bào Văn gật đầu, vì vậy tôi đến phòng bên cạnh. Lúc này, Tống Vân Hải vẫn đang đánh cờ với Tô Cảnh Hoa, thấy tôi bước vào, cả mí mắt ông ta cũng không nhướn lên, hỏi tôi: “Ổn rồi?”
Tôi gật đầu, ‘cung kính’ trả lời: “Ổn rồi ạ”.
Tống Vân Hải ‘ừ’ một tiếng: “Bố biết con tức giận, nhưng con cứ khiến cấp trên thất vọng hết lần này tới lần khác, nếu bố không trừng phạt con thì làm sao có thể ngăn được cơn giận của cấp trên đây? Được rồi, con quỳ xuống cho bố, quỳ đến khi Tô thiếu gia cho phép con đứng lên mới thôi”.
Trong lòng tôi rất phẫn nộ, nhưng không có cách khác. Tôi đã đi đến ngày hôm nay, cũng không thể vì tôn nghiêm mà vứt bỏ tất cả. Vậy nên tôi ngoan ngoãn quỳ xuống, cho dù có nhục nhã, dù không cam lòng. Tôi cúi đầu, cảm nhận được có một đôi mắt giễu cợt, cay độc nhìn chằm chằm vào mình. Tôi biết là Tô Cảnh Hoa đang nhìn mình, lửa giận trong lòng như kiếm ra khỏi vỏ, cần máu để giải tỏa.
Tôi cố gắng để mình tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ, tại sao Tô Cảnh Hoa lại ở đây? Theo lý mà nói, không phải hắn bị xử phạt sao? Chẳng lẽ, người kia đã có tai mắt liên quan trực tiếp với cấp trên đủ để cứu mạng tên này? Còn chuyện hắn còn sống, nhóm người Tống Giai Âm có biết không?
Quỳ từ lúc trời chưa sáng đến tận trưa, tôi cảm thấy chân mình tê rần, Tô Cảnh Hoa vẫn nhàn nhã, vênh váo đánh cờ với Tống Vân Hải. Có khi hắn cắn hạt dưa, sẽ cố ý ném vỏ lên người tôi, cũng có lúc uống nước chê trà nóng, sẽ tạt vào người tôi, hơn nữa, còn tạt ngay vào ngón tay của tôi. Nói thật lòng, hắn càng hành hạ tôi, tôi càng không thấy giận nữa. Bởi lẽ tôi cảm thấy hắn quá nhỏ mọn.Việc dùng thủ đoạn cỏn con thế này để giày vò tôi, khiến tôi thấy hắn không giống một người đàn ông, cho nên tôi cũng lười so đo với hắn, chỉ lặng lẽ quỳ đó.
Tôi không biết mình đã đợi bao lâu, trời cũng tối rồi, Tống Vân Hải và Tô Cảnh Hoa cũng ăn xong mấy bữa cơm, hình như mới nhớ đến tôi. Tô Cảnh Hoa lạnh lùng nhìn tôi: “Chú Tống, chú nuôi được một con chó ngoan thật”.
Tống Vân Hải cười ha ha: “Tôi nói rồi, tên nhóc này rất nghe lời. Tuy rằng năng lực chưa đủ, nhưng rất trung thành. Bây giờ cậu đã tin chưa?”
Tô Cảnh Hoa cười nói: “Tin rồi. Này, đứng lên đi”.
Tôi chậm rãi đứng dậy, cho dù có cơ thể khỏe mạnh nhưng quỳ cả một ngày thì vẫn có hơi chóng mặt. Bào Văn vẫn đứng sẵn ở cửa đi vào, đau lòng nhìn tôi.
Tô Cảnh Hoa nhìn Bào Văn, rồi lại nhìn tôi: “Chắc mày oán tao lắm phải không?”
Tôi không trả lời.
Tô Cảnh Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Tính tình thay đổi rất nhiều, không khoe khoang, đáng ghét nữa, nhưng cũng trở nên nhàm chán. Được rồi, nhớ cho kỹ, nếu hôm nay không có bố nuôi của mày xin cho, tao đã cắt đứt một cánh tay của mày rồi. Cho nên, nhớ phải cám ơn bố nuôi mày cho tốt”.
Tôi lập tức nói một cách kính trọng và biết ơn: “Cám ơn bố nuôi”.
Tống Vân Hải thở dài: “Không cần cám ơn, con thật sự có thể hiểu được ý tốt của bố là tốt rồi. Lần này, cấp trên sẽ sắp xếp con đến chi nhánh kia, là đội bán ma túy cuối cùng của chúng ta, cũng là toàn bộ hy vọng của cả kế hoạch lớn. Nếu con vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng trách bố nuôi không bảo vệ con”.
Tôi gật đầu, trịnh trọng nói: “Không cần bố nuôi nói, nếu nhiệm vụ này thất bại, con sẽ chủ động tự sát để tạ tội”.
Tống Vân Hải đáp: “Câu nàyhan là con nói, là đàn ông phải nhớ kỹ lời hứa của mình. Nếu thất bại, phải thực hiện cam kết của con”.
“Vâng!”
Tống Vân Hải phất tay, ý bảo tôi có thể đi rồi, lúc này tôi mới cùng Bào Văn đi ra. Vừa ra ngoài, Bào Văn đau lòng ôm lấy tôi, hỏi tôi mệt không, tôi lắc đầu, áy náy nói: “Để em ở cạnh anh cả một ngày, cực khổ cho em rồi. Đói rồi đúng không, chúng ta đi ăn đi”.
Bào Văn kinh ngạc nhìn tôi, tôi hỏi cô ta: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Cô ta lắc đầu, mắt đỏ lên: “Em chỉ không ngờ anh vẫn luôn nhớ tới em”.
Tôi cười: “Vợ, em thật đáng yêu. Em là vợ anh, đương nhiên anh phải thường xuyên nhớ đến em. Đúng rồi, anh nhớ em thích ăn spaghetti ở quán cà phê đối diện đại học Sư Phạm, chúng ta đến đó ăn, được không?”
Bào Văn hạnh phúc cười lên: “Được thì được. Nhưng anh đừng quên, hiện giờ hai chúng ta là tội phạm bị truy nã, sao có thể đến đó ăn chứ?”
Đương nhiên tôi nhớ, chỉ là để dỗ cô ta vui vẻ nên giả bộ quên mà thôi.
Tôi vỗ đầu mình: “Anh quên mất. Nhưng không sao, dù sao anh cũng phải đi tìm Hồ Cẩm Tú báo cáo nhiệm vụ, đến lúc đó anh kêu ông ta sai người đến đó mua hai phần mì về”.
Nghe tôi nói vậy, Bào Văn bật cười: “Đừng đừng. Tống Giai Âm thấy em, chắc chắn đã bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta rồi. Nếu anh còn làm vậy, chỉ sợ sẽ bị chúng điều tra được chúng ta là người bên này, đến lúc đó việc sắp thành lại hỏng. Chúng ta về tổ chức, về rồi em nấu cho anh ăn, sao hả? Lâu rồi anh chưa ăn cơm em nấu”.
Tôi gật đầu, nắm lấy tay cô ta: “Được đấy. Anh rất nhớ mấy món của em đấy. Nhưng anh thật sự phải đi gặp Hồ Cẩm Tú trước. Hay là thế này đi, em về trước, lúc anh quay lại từ chỗ ông ta thì đi thẳng về ăn cơm luôn, được không?”
Bào Văn nói cũng được, còn nói tôi không biết vị trí mới của chúng tôi ở đâu, kêu tôi sau khi ra khỏi nhà họ Hồ thì gọi cho cô ta, cô ta sẽ kêu người đến đón. Tôi đồng ý, vì vậy tôi và cô ta chia ra.
Sau khi lên xe, tôi lấy điện thoại ra, gửi bức ảnh tài xế tôi chụp lén lúc ở Đại Liên cho Lục Hiểu Phong, kêu ông ấy triển khai hành động truy lùng, moi triệt để thế lực chính trị của người đó ở Đại Liên.
Tôi tin, những gì tôi phải chịu hôm nay, sẽ có một ngày tôi trả lại tất cả cho bọn chúng.