Tôi bảo Bào Văn nghỉ ngơi một lát. Cô ta gật đầu, nằm trong vòng tay tôi đầy bình yên. Vốn dĩ cô ta vẫn luôn trong trạng thái cố gắng chống đỡ, vậy nên một khi yên tĩnh lại, cộng thêm tác dụng của thuốc đang không ngừng phát huy, cô ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa, còn là ngủ sâu, có gọi cũng không tỉnh.
Chờ cô ta ngủ rồi, tôi mới có thời gian đi đánh giá những kẻ khác trên xe. Tổng cộng có năm người tới đón chúng tôi. Lần lượt là lái xe, phụ lái, còn có ba người ngồi sau tôi và Bào Văn. Tài xế vừa lái xe vừa cảnh giác chú ý phía bên trái, còn người ở ghế phụ lái cũng ghìm súng quan sát bên phải. Ba người phía sau cũng mỗi người canh một phía, không ai phiền tới ai.
Có thể nhận ra được, năm người này đều cực kỳ lợi hại, lợi hại hơn so với nhóm tôi dẫn dắt nhiều. Bọn họ có thể tới đây trợ giúp nhanh như vậy, hẳn là người ở chính khu vực Đại Liên.
Nói cách khác, lão đại của tổ chức sau lưng Bào Văn cũng có thế lực riêng của mình ở Đại Liên. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nên biết, khoảng cách từ Đại Liên đến Cáp Nhĩ Tân không xa. Hơn nữa, khi kiểm tra phạm vi thế lực của ông Khuyển tại Đông Bắc, Tô Quảng Hạ có nói với tôi rằng Đại Liên và Cáp Nhĩ Tân giống nhau, đều thuộc phạm vi thế lực chính của ông Khuyển. Vậy mà từ đầu tới cuối, Bào Văn hoàn toàn không đề cập gì tới Đại Liên cả. Vậy nên tôi vẫn luôn cho rằng kẻ đứng sau cô ta không có thế lực riêng ở Đông Bắc. Giờ tôi mới hiểu ra, không phải là không có, chỉ là che giấu quá kỹ mà thôi.
Tôi nghĩ, lúc trước kẻ đó dám để đám Tống Vân Hải âm mưu hạ ông Khuyển cũng là vì thế lực phía Đại Liên đã đủ lông đủ cánh, có thể giúp một phen khi Tống Vân Hải ra tay. Chỉ là không ngờ rằng, trước khi Tống Vân Hải kịp ra tay, người của ông ta đã bị phía chúng tôi diệt sạch, vậy nên kế hoạch của bọn họ mới bị mắc kẹt.
Lần này, chúng tôi tới Đại Liên, đúng thật là trùng hợp, mà cũng giống như ý trời vậy. Tôi cảm thấy ông trời cũng đang giúp tôi, để tôi biết được sự tồn tại của bọn chúng, cho tôi cơ hội diệt trừ chúng, từ đó làm suy yếu thế lực của người kia.
Advertisement
Ngẫm tới đây, tôi bỗng thấy tỉnh táo hẳn, bắt đầu nhanh chóng nghĩ cách đối phó với những kẻ này. Suy nghĩ một lát, tôi bắt đầu bắt chuyện làm quen với bọn họ, hỏi xem xưng hô thế nào, bọn họ định đưa chúng tôi đi đâu.
Có điều, nhưng kẻ này trông đều rất lạnh lùng, căn bản là không hề có ý đáp lại tôi, lì lợm tới mức khiến người ta khó chịu. Tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với bọn họ nữa, trong lòng bắt đầu nghĩ đối sách khác.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng tại một ngọn núi nhỏ hẻo lánh. Sau khi xuống xe, tôi mới biết thì ra có người chuẩn bị sẵn trực thăng ở đây, đưa chúng tôi về thẳng Thủ đô.
Lên máy bay xong, mấy người kia còn đang chưa tỉnh hẳn. Trong lúc buồn chán, tôi ôm Bào Văn rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ là thân thể mềm mại xinh đẹp của Tống Giai Âm, vậy nên dù sao tôi cũng không muốn tỉnh lại, chỉ muốn tiếp tục mơ giấc mơ này. Chỉ là người trong mơ bỗng ngăn tôi lại, gương mặt của Tống Giai Âm đột nhiên biến thành Bào Văn. Tôi lập tức bừng tỉnh. Lúc này, tôi mới phát hiện ra máy bay vừa hạ cánh, còn Bào Văn vẫn ngủ say trong lòng tôi như trước.
Tôi đẩy Bào Văn ra, cô ta từ từ tỉnh lại. Tôi nhìn thử những người trúng thuốc khác, bọn họ cũng đều đã tỉnh cả. Bào Văn xoay xoay cổ, hỏi tôi: “Tới rồi à?”
Advertisement
Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện mấy kẻ bên phía Đại Liên. Tôi hỏi Bào Văn: “Những người tiếp ứng cho chúng ta rốt cục có thân phận thế nào vậy? Anh bắt chuyện mà bọn họ chỉ hờ hững, làm màu lắm. Trông phát ghét”.
Bào Văn hơi nhíu mày, có vẻ như không muốn nhiều lời với tôi, chỉ nói qua loa cho xong: “Là đàn em của một người bạn của lão đại. Chắc là vì không quen biết nên ngại nói chuyện với chúng ta thôi. Kệ bọn họ đi, dù sao sau này cũng chẳng gặp nhau”.
Tôi gật đầu, không vạch trần cô ta mà chỉ thản nhiên đáp: “Em nói phải. Có điều, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Bào Văn cau mày: “Chuyện này em phải hỏi cấp trên đã. Chúng ta dẫn nhiều người tới Đại Liên như vậy mà giờ chi còn có bảy, sợ là không có cách nào để thành lập đội ngũ khác được. Có lẽ là sẽ được phân tới chi nhánh khác”.
Trong lúc đang nói chuyện thì có người giục chúng tôi xuống máy bay. Tôi và Bào Văn lập tức ra ngoài. Sau đó, một người đàn ông có sẹo bước tới, khinh miệt nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Nghe nói mày chính là thằng “trâu bò” được cấp trên trọng dụng nhưng lại thất bại liên tiếp?”
Sự châm chọc vô cùng rõ ràng trong câu nói khiến tôi khó chịu. Tôi hỏi: “Anh là ai?”
Đồng thời, tôi trông thấy Trần Danh giả phía sau hắn ta.
Gặp Trần Danh giả ở đây, nói thực là tôi khá ngạc nhiên. Tôi cảm thấy hắn thật đúng là “âm hồn không tan”. Cũng may là tố chất tâm lý của tôi còn tốt, chứ nếu mà yếu một chút, bị hắn dồn ép, theo sát từng bước như vậy, sao có thể không nổi điên cho được?
Trần Danh giả nhìn tôi, cười như không cười, trong mắt tràn ngập cảm xúc của kẻ đang xem trò hay. Hắn nói: “Ôi, đây chẳng phải là Nhĩ Hải, người thay thế Toàn Tử đứng đầu cả phân đội sao? Nghe nói nhiệm vụ lần này của mày lại thất bại rồi hả? Tao mà là mày thì đã đâm đầu chết luôn ở đây rồi. Mẹ nó chứ, đúng là làm mất mặt cả đám”.
Bào Văn phẫn nộ: “Trần Danh, cẩn thận cái miệng anh cho tôi. Nếu không phải do anh vô dụng, lề mề không thuyết phục được nhà họ Vệ giúp anh thò tay tới phía Hồ Cẩm Tú, chúng tôi liệu có rơi vào tình cảnh bị gian tế phản bội mà cũng không biết thế này không?”
Trần Danh giả nghe được mấy câu này thì bỗng chốc không vui. Hắn lạnh lùng bảo: “Văn Văn, tôi biết là em thiên vị thằng vô dụng này. Nhưng em đừng có quên, hắn là kẻ được phái tới bên kia nằm vùng. Chuyện Lý Nguyên Bảo là kẻ hản bội lẽ ra hắn nên biết mới phải. Thế nhưng hắn lại không nói cho mọi người. Em nói xem hắn có ý đồ gì?”
Không thể không nói, một câu này của Trần Danh giả đã đâm trúng ngay điểm quan trọng. Thực ra vào lúc vạch nên kế hoạch này, tôi cũng đã biết đây là điểm sơ hở lớn nhất. Đó là nếu Hồ Cẩm Tú tin tưởng tôi, tôi nên biết chuyện Lý Nguyên Bảo phản bội mới phải.
Lúc trước, do đầu óc còn chưa tỉnh táo nên Bào Văn không hề nghĩ đến chuyện này. Hiện giờ nghe Trần Danh giả nói vậy, cô ta liền nổi lòng nghi ngờ mà liếc về phía tôi, tựa hồ đang đợi tôi cho cô ta một lời giải thích hợp lí.
Tôi nhún vai, thản nhiên bảo: “Anh không biết”.
Trần Danh giả nghe xong câu này bèn cười lên ha hả: “Mày không biết á? Mày tưởng câu nói đó của mày có thể rửa sạch mọi nghi ngờ sao? Mày tưởng cả đám bọn tao đều là lũ ngu để cho mày tùy ý đùa bỡn à?”
Có lẽ là cảm thấy lời của Trần Danh giả quá khó nghe, Bào Văn mất hứng nói: “Anh câm miệng cho tôi. Trong lúc đang chưa có bằng chứng xác đáng, anh dựa vào cái gì mà khăng khăng là Nhĩ Hải có vấn đề”.
Tôi cảm kích nhìn Bào Văn, dịu dàng bảo: “Vợ, cám ơn em đã tin tưởng anh. Anh xin thề với em, anh thực sự không biết. Nhưng mà, từ những chuyện này, có thể thấy được Hồ Cẩm Tú không có hoàn toàn tin tưởng anh. Có lẽ ông ta sợ anh không thành thật, cho nên mới sắp xếp kế hoạch thứ hai, muốn làm chúng ta trở tay không kịp, đồng thời thử thách lòng trung thành của anh dành cho ông ta và Hoa Hạ”.
Bào Văn gật đầu: “Đúng là có khả năng này. Dù sao thì mỗi lần anh có mặt, nhiệm vụ vẫn luôn có biến số. Có lẽ vì thế nên bọn họ mới không ngừng nghi ngờ anh”.
Lòng tôi bỗng nhiên lạnh đi, cảm giác như câu của Bào Văn còn có hàm ý khác. Ngẫm lại thì, Tống Vân Hải và kẻ sau lưng ông ta mãi không chịu tin tưởng tôi, có lẽ cũng là vì lí do này. Lẽ nào Bào Văn đang nhắc nhở tôi ư? Có điều, khi tôi nhìn về phía Bào Văn, ánh mắt của cô ta lại rất tự nhiên, không khỏi khiến tôi nghi ngờ phải chăng bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Tôi ngầm đồng tình mà thở dài, tỏ vẻ lo âu. Tôi nhỏ giọng nói: “Nếu thực sự là thế, may mà anh còn ngăn em lại, bảo em bỏ qua cái ý phản kháng trong đầu. Nếu không màn kịch của anh đúng là kiếm củi năm, thiêu trong một giờ”.
Tôi cố ý nói câu này là để dẫn dắt Bào Văn, khiến cô ta nghĩ rằng hôm nay tôi nhờ vào thần xui quỷ khiến mới qua được bài “kiểm tra” của mấy người Tống Giai Âm, lấy được sự tin tưởng từ họ. Tôi thầm nhủ, hẳn là Bào Văn sẽ đem tin này nhắn cho Tống Vân Hải và kẻ đứng sau ông ta. Chỉ cần kẻ đó còn cảm thấy tôi được Hồ Cẩm Tú tin tưởng, vậy thì tôi vẫn sẽ có giá trị tồn tại, vẫn sẽ có thể tiếp tục yên ổn ở lại trong tổ chức.
Có vẻ như Trần Danh giả đã nhận ra sự tính toán ấy của tôi. Hắn khinh miệt cười nói: “Nhĩ Hải, mày thực sự nghĩ là có thể lừa gạt cho qua chuyện được à? Tao cho mày hay, dã tâm và âm mưu của mày sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần thôi”.
Tôi ưỡn ngực, lạnh lùng nói: “Đừng có khua môi múa mép với tao, Nhĩ Hải tao dám làm dám chịu. Nếu mày nghi ngờ thì cứ việc đi mà thăm dò. Đưa chứng cứ ra đây, nếu không có thì ngậm cái miệng lại”.
Trần Danh giả chỉ tay vào tôi, hận không thể xé xác tôi tại chỗ. Bào Văn chạy ra chỗ khác nghe điện thoại. Gã đàn ông đứng cạnh Trần Danh giả thì an ủi hắn: “Anh Trần, anh đừng nóng. Hiện giờ hắn phải kiếm cơm dưới tay tôi, tôi sẽ quản lý hắn hai tư trên bảy. Anh cứ yên tâm. Nếu hắn thực sự có trò mèo gì, tôi sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn”.
Trần Danh giả vỗ vỗ vai gã đàn ông kia, điên cuồng bảo: “Triệu Võ, chuyện này nhờ cả vào cậu đấy”.
Tôi nhìn Triệu Võ cung kính với Trần Danh giả, ngẫm lại những điều bọn họ vừa nói thì bỗng hiểu ra vấn đề. Có vẻ như tổ chức thật sự đã đưa tôi tới chi nhánh khác. Mà cái tên vong hồn không tan tức Trần Danh giả kia, đã dựa vào địa vị của bản thân trong tổ chức mà thành công mượn sức con chó săn là Triệu Võ, định nhờ tay hắn ta xử lí tôi.
Thấy hai kẻ cấu kết với nhau làm việc xấu, tôi lạnh lùng cười bảo Triệu Võ: “Mày biết không? Những kẻ bị nó dắt mũi đối phó tao chưa kẻ nào có kết cục tốt đẹp đâu. Trong đó bao gồm cả mày đấy!”
Những lời của tôi hoàn toàn khiến Triệu Võ nổi điên. Hắn ta phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt về phía tôi: “Con mẹ nó chứ, mày gáy cái đếch gì. Ông đây nói cho mày biết, tao dẫn dắt năm mươi mấy thuộc hạ đấy. Mày tới chỗ tao mà còn không quỳ xuống gọi tao một câu “anh Năm”, tao sẽ bảo các anh em mỗi người dùng một bãi nước bọt nhổ mày tới chết!”
Lúc này, Bào Văn cũng đã trở lại, sắc mặt có hơi khó coi. Tôi biết, có lẽ kẻ đứng sau Tống Vân Hải cũng đang nghi ngờ tôi giống Trần Danh giả. Có điều, nước tới thì đất ngăn thôi, tôi chẳng có gì mà phải sợ cả.
Bào Văn nói với tôi: “Chồng ạ, cấp trên bảo điều bảy người chúng ta tới đội ngũ của Triệu Võ. Còn nữa, cấp trên muốn gặp mặt anh”.
Nghe vậy, trái tim tôi nhảy lên, máu toàn thân hưng phấn chạy rần rật. Cuối cùng tôi cũng có được cơ hội gặp kẻ kia rồi. Tôi mơ hồ cảm nhận được mình còn cách lúc bắt được kẻ đó không xa nữa.
Cứ như vậy, tôi và Bào Văn cùng lên một chiếc xe. Xe dừng ở trước cửa một quán trà vắng vẻ mà cổ kính. Bào Văn đưa tôi vào trong, lên một gian phòng tại lầu hai. Bước vào trong đó, tôi trông thấy hai người đang chơi cờ. Điều tôi không ngờ được nhất chính là, hai người kia đều là người quen của tôi. Trong đó có một kẻ là “kẻ thù không đội trời chung”! Kẻ thù ấy chính là vị hôn phu có danh chẳng có phận của Tống Giai Âm trước kia – Tô Cảnh Hoa!
Mà một người khác thì chính là ông bố nuôi hờ của tôi – Tống Vân Hải.
Tôi bỗng chốc thất vọng vô cùng. Bởi lẽ tôi biết, mình lại tính sai rồi.
Thấy tôi tiến vào, Tống Vân Hải lập tức hất cờ trên bàn xuống, lạnh lùng bảo: “Đô vô dụng ngu xuẩn, quỳ xuống cho tao!”
Tức giận trong lòng, hơn nữa cũng không muốn mất thể diện trước mặt Tô Cảnh Hoa, tôi nhíu mày đứng đó, lễ độ hỏi: “Bố nuôi, tại sao con phải quỳ?”
Bào Văn đứng cạnh đó sốt ruột liếc mắt ra hiệu cho tôi, tôi lại làm bộ như không thấy. Tống Vân Hải nhìn tôi đầy lạnh lùng: “Trần Danh bảo mày có tướng phản chủ, tao vốn không tin. Hiện giờ mày chỉ toàn trái lời tao thế này, hẳn là làm phản thật rồi!”
Tôi lập tức không vui, cau mày nói: “Bố nuôi, chỉ là con không quỳ thôi mà, sao lại biến thành chắc chắn là làm phản?”
“Tao là bố nuôi của mày. Mày làm sai, mắc lỗi thì tao bảo mày quỳ xuống. Nếu mày không có lòng làm phản thì tại sao không quỳ?” Nói xong, Tống Vân Hải tức giận tới run cả lên.
Bào Văn sốt ruột bảo: “Chồng, anh quỳ xuống đi. Gần đây sức khỏe bố nuôi không được tốt, lẽ nào anh muốn bố tức chết sao?”
Nghe xong câu này, tôi lập tức quỳ xuống không chút đắn đo: “Bố nuôi, là con không tốt. Con không biết sức khỏe bố không được tốt. Con sai rồi, bố đừng tức giận nữa”.
Lúc này, sắc mặt Tống Vân Hải mới dễ chịu hơn một chút. Vậy nhưng ông ta cũng chẳng vì sự thỏa hiệp cũng như quan tâm của tôi mà cảm động chút nào hết. Ông ta cầm một con dao ném tới trước mặt tôi, thản nhiên bảo: “Chặt đứt ngón tay đi”.