Cậu tôi nói trong trường hợp đó thì không thể tin ai được.
Tôi nghĩ cũng phải nên tiếp tục nghe cậu tôi kể chuyện. Ông ấy nói: "Sau khi cậu đưa cháu đi khỏi thì nhờ người chăm sóc đàn chó của cậu là Trần Hạo đưa cháu về quê trong đêm. Trần Hạo rất trung thành với cậu bởi cậu từng cứu mạng người đó. Thêm việc Trần Hạo đã ở bên cạnh cậu một thời gian khá dài. Cậu biết Trần Hạo là người rất trọng nghĩa khí cho nên rất yên tâm về cậu ấy. Chỉ không ngờ sau này Trần Hạo bị lộ cho nên đã phát sinh vô số chuyện. Do đó, cậu cũng bị cấp trên nghi ngờ nhưng nhờ nỗ lực phấn đấu nhiều năm, giành được nhiều thành tựu không nhỏ cho nên họ không dám tùy tiện động tới cậu".
Ngừng lại một chút, cậu tôi nói tiếp: "Có điều, cậu cũng không dám tùy tiện chọc tức bọn họ bởi cậu còn rất nhiều việc phải làm. Nếu thực sự trở mặt với họ thì mặc dù cậu không sợ nhưng cũng sẽ làm hao tổn không ít sức lực, làm lỡ dở rất nhiều việc cậu đang làm. Cho nên, cục diện tôn trọng lẫn nhau, chung sống hòa bình như hiện tại là tốt nhất".
Thực ra tôi cũng không hiểu tại sao cậu tôi lại làm được những chuyện này nhưng tôi chắc chắn một điều là nó không hề dễ dàng chút nào. Tôi nói: "Cậu à, cảm ơn cậu bao nhiêu năm qua đã nỗ lực vì chúng cháu như vậy".
Ông ấy hỏi lại: "Thế nào? Cuối cùng cũng không nghi ngờ cậu nữa sao?"
Tôi hơi ngại ngùng, cậu tôi nói tiếp: "Được rồi, cũng không trách cháu được. Cháu không biết những việc xảy ra trước đây nên nghi ngờ cậu cũng là việc hết sức bình thường".
Nói rồi, ông ấy đặt chiếc bút ghi âm lên giường nói: "Có điều cậu biết cháu là quỷ đa nghi. Để đề phòng sau này cháu lại nghi ngờ, cậu đã mang bằng chứng tới đây cho cháu".
Advertisement
Dứt lời, ông ấy mở đoạn ghi âm. Rất nhanh sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi vọng ra từ chiếc bút ghi âm, mẹ tôi nói: "Bố, đây là Tiểu Danh. Con rất xin lỗi vì giờ mới đưa nó tới gặp bố. Tiểu Danh, gọi ông ngoại đi con".
Sau đó, tôi nghe tiếng Trần Danh giả ngoan ngoãn gọi: "Ông ngoại".
Tiếp theo là tiếng cười vui vẻ của một người già, người đó nói: "Được, được, được, ông cứ tưởng rằng đến cuối đời cũng không được gặp đứa cháu ngoại này".
Giọng nói đó chắc chắn là của ông ngoại tôi. Từ giọng nói của ông có thể thấy rõ ông đang rất vui mừng. Tôi nghĩ chắc chắn ông ngoại đã rất mong chờ được đoàn tụ với con gái và cháu ngoại của mình.
Advertisement
Ông ngoại nói rồi đổi sang một chủ đề khác. Ông hỏi: "Nựu Nựu, con đưa Tiểu Danh đến đây có phải vì chuyện đó không?"
Lúc này cậu tôi đứng bên cạnh giải thích thêm: "Nựu Nựu là tên hồi nhỏ của mẹ cháu. Dù mẹ cháu đã lớn lắm rồi mà ông ngoại vẫn cứ thích gọi như vậy".
Nghe vậy trong lòng tôi thấy rất ấm áp, đồng thời cũng rất thông cảm với ông ngoại. Trước đây tôi cảm thấy ông rất nhẫn tâm, đến con gái mình cũng bỏ mặc. Đến giờ tôi vẫn cảm thấy ông nhẫn tâm nhưng là nhẫn tâm với chính bản thân mình. Tôi khó lòng tưởng tượng ra một người thương yêu con gái mình như vậy mà phải kiềm chế, không được giúp đỡ nó, phải đứng yên nhìn con gái mình chịu biết bao khổ cực sẽ bị giày vò như thế nào.
Mẹ tôi đáp: "Đúng vậy, trước đây con đã nói với bố rồi. Con muốn bố đoạn tuyệt quan hệ với con để bảo vệ gia nghiệp nhà họ Vệ, đồng thời gây dựng gia tộc này mạnh mẽ hơn. Như vậy thì sau này chúng ta mới có chỗ dựa. Trước đây thời cơ chưa chín muồi, thêm việc Tiểu Danh lúc đó có con đường riêng của mình nên con cũng chưa nhắc đến việc này. Nay Tiểu Danh đã nói nó muốn tới thủ đô phát triển, con nghĩ nó đã lớn như vậy rồi cho nên tôn trọng quyết định của nó. Con hi vọng bố có thể cho nó bước vào nhà họ Vệ để tiện bảo vệ nó, đồng thời cho nó ở bên cạnh bố, giúp nó có được sự công nhận và ủng hộ của người nhà họ Vệ".
Những lời mẹ tôi nói đã chứng thực những lời cậu vừa nói với tôi, khiến tôi càng thêm tin tưởng cậu hơn.
Ông ngoại chẳng cần suy nghĩ mà đáp luôn: "Con yên tâm, nếu cháu trai của ta đã tới nhà họ Vệ, thì nơi đây sẽ trở thành địa bàn của nó. Bố sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Còn việc nó muốn làm thì cứ để nó làm, ông ngoại giúp được nó thì sẽ giúp ngay, tuyệt đối không chối từ. Lần này, ta sẽ trừng trị hết đám người dám đâm sau lưng, hại Nựu Nựu nhà chúng ta!"
Dù chỉ là qua đoạn ghi âm nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng trong giọng nói của ông ngoại. Tôi biết ông đã phải kìm nén quá lâu, cho nên ước muốn báo thù cho con gái và cháu trai thân yêu của mình cuộn trào mãnh liệt. Tôi rất cảm động vì có được một người ông tốt như vậy. Nhưng tôi cũng rất lo sợ, sợ Trần Danh giả sẽ hại ông ngoại tôi.
Cậu tôi tắt đoạn ghi âm đi, hỏi tôi nghĩ thế nào?
Tôi lạnh lùng đáp: "Trần Danh giả cũng không dễ dàng gì. Hắn ta chiến vị trí của cháu xong thì lần nào cũng thất bại. Đến nay thế lực tại Nam Kinh của hắn cũng chỉ còn một nửa. Không chỉ có vậy, thế lực ở Thượng Hải, Án Thành và Hàng Châu đáng lẽ đã rơi vào tay hắn nay lại bị kẻ khác hớt tay trên, sao hắn có thể không lo sợ được? Cho nên cháu nghĩ giờ hắn đang vội vã muốn làm một chuyện, đó chính là phát triển thế lực của bản thân, từ đó giành được sự công nhận của tổ chức. Cho nên, cháu lo rằng hắn sẽ khiến ông ngoại gặp bất lợi".
"Ý cháu là để chiếm được thế lực nhà họ Vệ mà nó có thể dùng thủ đoạn hèn hạ hãm hại ông ngoại, thậm chí sẵn sàng làm cả những việc đe dọa đến tính mạng của ông?", cậu tôi cau chặt mày lại, hỏi với giọng vô cùng nghiêm trọng.
Tôi gật đầu đáp: "Không sai, hắn ta có thể không cần biết đối phương là ai, chỉ cần đó là người hắn lợi dụng được thì dù có là mẹ ruột mình chẳng phải hắn cũng đã giẫm đạp lên rồi sao? Cho nên, cậu nhất định phải ngăn cản chuyện này".
Ngừng lại một lúc, tôi chợt nhớ ra một việc. Tôi hỏi cậu: "Đúng rồi, cậu à, nếu cậu đã biết thân phận thật của cháu thì tại sao lại không nói với ông ngoại và mẹ cháu?"
Cậu tôi có chút bối rối đáp: "Ông cháu tuổi đã cao, sao có thể chấp nhận được những chuyện này? Cậu cũng không muốn để ông cháu phải tham gia vào những cuộc đấu đá này rồi ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu. Còn về mẹ cháu, thứ nhất là vì cháu không muốn nói với mẹ, hai là cậu cũng không muốn nói chuyện này với mẹ cháu. Cho nên ... "
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, tôi nói: "Là do cháu nhất thời vội vã nên đâm ra hồ đồ. Nếu đã như vậy, cậu à, chuyện của ông ngoại phải nhờ cậu lo liệu rồi. Cháu không muốn ông phải chịu bất cứ tổn thương nào".
Cậu tôi cười ha ha đáp: "Nếu ông cháu mà biết cháu quan tâm ông như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui. Còn nữa, cháu không cần lo cho ông. Cậu đã bố trí cho em trai cháu rất nhiều chướng ngại vật, nó sẽ không đạt được mục đích của mình đâu".
Thấy dáng vẻ đầy tự tin của cậu, tôi cũng an tâm hơn rất nhiều. Tôi nói: "Vậy cháu yên tâm rồi. Đúng rồi, cậu và chú Lục là cùng hội cùng thuyền sao?"
Cậu tôi không hề né tránh mà gật đầu trả lời ngay: "Không sai, cậu là nội ứng trong nước của họ. Trước đây họ ra nước ngoài phát triển, còn cậu ở lại trong nước trải đường cho họ. Đợi con đường này trải xong, họ sẽ quay về nước".
Nói dứt lời, cậu nhìn sang tôi với ánh mắt sáng ngời, hỏi: "Chắc chắn cháu rất tò mò tại sao cậu lại liên kết với bọn họ đúng không? Tại sao lại tình nguyện mạo hiểm vì bố cháu? Bởi vì trước đây cậu cũng từng là bạn chiến đấu của bố cháu, là anh em của anh ấy, cậu không thể đứng nhìn anh ấy bị oan ức như vậy!"
Nhìn ánh mắt kiên định của cậu, tôi vô cùng cảm động. Tôi nói: "Cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn tất cả mọi người. Cháu nghĩ nếu bố cháu biết mọi người tưởng nhớ ông ấy như vậy, vì ông ấy mà không quản hiểm nguy làm những việc này thì ông ấy sẽ được yên nghỉ".
Cậu tôi gật đầu đáp: "Đúng rồi, lúc trước cháu nói với Hiểu Phong rằng trong băng đảng buôn ma túy có một người nằm vùng giống như cháu. Người đó sau này bị tổ chức từ bỏ đúng không?"
Tôi gật đầu đáp: "Vâng, người đó gọi là anh Phát. Trước lúc anh ấy chết đã nói cho cháu một cái tên "Hình Ái Quốc". Bác, cậu có quan hệ rộng ở thủ đô, có thể giúp cháu điều tra người này được không?"
Cậu tôi trả lời: "Cậu cũng đang định nói chuyện này với cháu. Về người tên Hình Ái Quốc đó, cậu đã tra ra rồi. Ông ta từng là Trưởng cục công an một khu vực tại thủ đô, nhưng một năm trước đã chết trong một tai nạn xe. Nguyên nhân vụ tai nạn cậu cũng đã điểu tra. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một sự cố nhưng thực ra có người cố ý dàn dựng. Còn về tài xế gây tai nạn ... "
Không đợi cậu tôi nói hết câu, tôi đã hỏi luôn: "Người đó cũng chết rồi đúng không ạ?"
Cậu tôi gật đầu, tôi bỗng chốc cảm thấy vô cùng thất vọng. Tôi nói: "Người đứng sau chuyện này chắc chắn rất lợi hại. Mỗi khi vừa xuất hiện manh mối gì thì người đó ngay lập tức xóa sạch hết mọi đầu mối. Trước đây cháu có được sự tín nhiệm của Bào Văn, có lẽ còn có thể điều tra ra gì đó. Nhưng hiện giờ ... vì Trần Danh giả mà tất cả kế hoạch của cháu đều bị đảo lộn! Cái tên đáng ghét này, cháu sẽ cho hắn biết tay!"
Cậu tôi vỗ vỗ vai tôi, nói: "Tiểu Danh, đừng tức giận nữa. Đa số việc trên đời này phải linh hoạt ứng biến chứ không phải dựa vào kế hoạch là được. Làm gì có chuyện mọi thứ thuận lợi diễn ra theo đúng kế hoạch? Bây giờ việc cháu cần làm nhất là dưỡng thương. Còn bước tiếp theo nên làm thế nào thì chúng ta từ từ bàn bạc. Cháu thấy như vậy có được không?"
Tôi gật đầu. Cậu tôi cười nói: "Chắc cháu cũng đói rồi. Cậu sẽ cho người dọn đồ ăn lên. Cháu cứ ăn trước đã, cậu đi giải quyết chút việc".
Sau khi tiễn cậu, tôi nằm dài trên giường, cố gắng nhớ lại từng điều cậu đã nói với tôi. Hôm nay tôi đã biết được rất nhiều chuyện, trong chốc lát không thể nào suy xét rõ ràng mọi thứ. Có lẽ tôi phải sắp xếp lại một lượt đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Không lâu sau, có người mang đồ ăn đến cho tôi. Tôi vừa ăn vừa nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó chính là Trần Danh giả nhờ mẹ tôi đối phó với Tống Giang Sơn, cho nên hắn mới xuống tay với tôi. Có phải điều này ám chỉ việc hắn muốn lợi dụng thân phận "phản tặc" của tôi để cấp trên nghi ngờ Tống Giang Sơn. Tôi giữ liên lạc với Giai Âm, mà Tống Giang Sơn lại là bố kiêm cấp trên của cô ấy. Như vậy, chuyện của tôi liệu có gây bất lợi cho Tống Giang Sơn?
Mặc dù thời gian ở bên cạnh Tống Giang Sơn của tôi không dài, nhưng từ sau khi ông ấy xin lỗi tôi, tin rằng bố tôi vô tội thì trong lòng tôi đã bắt đầu kính phục và thân thiết với "nhạc phụ đại nhân tương lai" của mình rồi. Nhưng giờ đây mẹ tôi lại muốn lợi dụng ‘đứa con trai ruột’ này để đối phó với bố vợ tương lai của tôi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Không được, tôi phải nhanh chóng nghĩ cách để chứng minh sự trong sạch của mình. Chỉ có như vậy mới có thể cứu vãn thể diện của bố vợ.
Chỉ có điều, nếu tôi điều tra rõ việc này, để mọi người biết được người đứng sau thao túng mọi chuyện là mẹ tôi thì mẹ phải làm sao? Một bên là người mẹ yêu thương tôi hết lòng, một bên là người bố vợ tương lai mà tôi kính phục, tôi phải chọn thế nào đây? Nếu bảo vệ mẹ tôi thì bố vợ sẽ rơi vào vũng bùn. Giai Âm biết chuyện thì liệu có tha thứ cho tôi không? Liệu cô ấy có còn yêu tôi như trước không?
Trong đầu tôi rất mờ mịt, nhất thời không biết phải làm thế nào. Tôi bước xuống giường, đi tới trước ô cửa sổ nhìn ngắm cảnh đô thị phồn hoa, trong lòng không biết mình phải đi đâu về đâu.
...
Cứ như vậy, tôi vừa dưỡng thương vừa phiền muộn suốt một tuần. Mặc dù vết thương chưa lành hẳn nhưng do tôi vốn khỏe mạnh, lại thêm cậu tôi mời bác sĩ giỏi kê thuốc cho nên tôi hồi phục rất nhanh.
Hôm nay, sau khi ăn tối nửa tiếng, tôi đang chuẩn bị đi vài đường quyền thì cậu tôi tới. Nét mặt cậu không được tốt, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi hỏi ngay: "Cậu, có chuyện gì xảy ra sao?"
Cậu tôi đáp: "Không phải cháu nhờ cậu điều tra Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ sao? Cậu đã điều tra được tin tức về họ, nhưng ... tình hình không được khả quan".
Trái tim tôi bỗng chốc như bị treo lơ lửng, tôi trầm giọng xuống hỏi: "Họ xảy ra chuyện rồi sao?"
"Nếu như biết chắc họ đã xảy ra chuyện thì cậu đã không lo lắng như vậy. Chỉ là, mất liên lạc với họ rồi", cậu tôi buồn rầu đáp.
Câu nói của cậu giống như tiếng sét giữa trời quang. Tôi không thể tin vào tai mình, hỏi lại: "Sao có thể mất liên lạc được? Không phải hôm qua cậu nói với cháu đã điều tra ra họ đang làm nhiệm vụ ở đâu rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng họ không còn ở đó nữa. Nơi đó chỉ còn lại mấy cỗ thi thể".