Trần Danh giả nói lúc ở Hàng Châu, Bào Văn đã trở thành người của hắn. Tôi biết hắn đang nói dối bởi việc hắn đang nhắc tới do chính tay tôi sắp xếp. Nhưng Bào Văn không biết, cô ta cứ cho rằng mình đã bị Trần Danh giả cưỡиɠ ɧϊếp. Cho nên, khi Trần Danh giả nói ra những lời này, Bào Văn vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ta hoảng hốt quay sang nhìn tôi. Tôi khi đó mặc dù đã bị cấp trên đào thải lại đang rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn cố gắng diễn cho tròn vai kẻ mất trí nhớ. Bởi vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể sống tiếp!
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ nhìn Bào Văn, hỏi: "Là thật sao? Những lời hắn nói là thật sao?"
Bào Văn không dám nhìn vào mắt tôi, cô ta quay người lại, tức giận cho Trần Danh giả một cái bạt tai đau điếng. Trần Danh giả nghiến răng nhưng không nổi giận mà nhẹ nhàng an ủi Bào Văn: "Văn Văn, những việc hắn làm cho em anh đều có thể làm cho em, thậm chí làm tốt hơn hắn. Tại sao em không chịu chấp nhận anh? Hãy mở lòng với anh đi, anh sẽ khiến em hạnh phúc cả đời".
Bào Văn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Cứ mơ đi, dù có chết tôi cũng không đồng ý".
Tôi lạnh lùng hỏi: "Hai người thực sự đã làm chuyện đó sao?"
Trần Danh giả dương dương tự đắc nói: "Đúng vậy, bọn tao đã làm chuyện đó. Từng milimet trên người cô ấy tao đều nhớ rõ, có khi còn rõ hơn cả mày".
Advertisement
Bào Văn cho Trần Danh giả một cái tát thứ hai. Cô ta dùng lực rất mạnh khiến khóe miệng Trần Danh giả chảy máu. Nhưng tên khốn kiếp đó vẫn không hề tức giận mà quay sang nhìn tôi, hỏi: "Nhĩ Hải, tao đã ngủ với vợ mày rồi, chắc mày sẽ để bụng đấy nhỉ? Thế này đi, mày nói mày không yêu cô ấy, mày muốn ly hôn với cô ấy thì tao sẽ để Trương Toàn thả mày ra. Mày thấy thế nào?"
Tôi nhìn về phía Bào Văn, lúc đó cô ta cũng lo lắng nhìn về phía tôi. Bào Văn lắc đầu, nói: "Em không làm việc gì có lỗi với anh, em cũng chỉ là người bị hại. Anh nhất định phải tin em".
Tôi nhìn cô ta, đáp: "Ý em là em bị ép làm chuyện đó đúng không?"
Bào Văn gật đầu, dường như đang nghĩ lại chuyện buổi sáng hôm đó mình bị làm nhục nên trên mặt hiện ra vẻ uất ức và phẫn nộ. Toàn thân Bào Văn run lên, trong mắt đằng đằng sát khí. Tôi biết lúc này cô ta đang hận không thể băm vằm Trần Danh giả ra từng mảnh. Trần Danh giả thì vẫn cười đắc ý vì trong nhân sinh quan méo mó của hắn, thứ gì cũng có thể cướp được. Cho nên, hắn mới tìm mọi thủ đoạn hèn hạ cướp Bào Văn từ tay tôi. Hắn biết Bào Văn sẽ không rời bỏ tôi cho nên mới nghĩ ra quỷ kế để tôi ghét Bào Văn, chủ động rời xa cô ta.
Advertisement
Tôi nhìn Bào Văn, trầm giọng xuống nói: "Xin lỗi".
Vẻ mặt Bào Văn lúc đó vô cùng thất vọng, còn Trần Danh giả lại cười với vẻ đắc thắng. Trông hắn như thể muốn “ôm mỹ nhân về nhà” ngay lập tức.
Trong bụng tôi cười thầm nhưng ngoài mặt lại nói: "Xin lỗi em, là chồng em mà lại không biết em phải chịu tổn thương, lại còn suýt nữa hiểu lầm em. Vợ à, em yên tâm, anh sẽ không trách em. Anh sẽ vẫn yêu em, bảo vệ em như trước. Chỉ cần em không từ bỏ thì anh cũng tuyệt đối không buông tay".
Không ai ngờ tôi lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ như vậy. Bào Văn nghe lời tôi nói thì vô cùng cảm động. Cô ta đẩy Trần Danh giả vẫn còn đang rất kinh ngạc ra để lao về phía tôi. Sau đó, Trần Danh giả kéo tay Bào Văn, ôm chặt cô ta lại. Bào Văn hét lên: "Trần Danh, nếu anh không buông tôi ra thì tôi sẽ chết ở đây cho anh xem!"
Một Bào Văn kiêu ngạo quật cường trước nay chưa từng thảm hại đến vậy. Bào Văn lấy cái chết ra để dọa dẫm mới có thể gỡ gạc lại chút lòng tự trọng của mình.
Trần Danh giả biết Bào Văn nói được làm được nên đành buông cô ta ra. Nhưng hắn cũng nói thêm nếu Bào Văn dám lao tới trước mặt tôi thì sẽ bắn chết tôi ngay, cho nên Bào Văn không dám tiến về phía tôi nữa.
Trần Danh giả cười lạnh, nhìn về phía tôi nói: "Thật không ngờ mày lại "khoan dung độ lượng" như vậy. Nếu đã vậy thì để tao xem xương cốt mày rắn chắc đến đâu".
Nói rồi, hắn nháy mắt ra hiệu với Trương Toàn. Trương Toàn lập tức cho người của mình tiếp tục giẫm lên cánh tay tôi. Tôi đau đến chết đi sống lại nhưng không kêu một tiếng. Trên trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, quả thật là đau chết *ẹ.
Bào Văn giận dữ gào lên: "Không được làm hại anh ấy!"
Trần Danh giả không nói gì, còn Trương Toàn đáp giọng lanh tanh: "Bào Văn, cô phải biết rõ. Hắn ta đúng là chồng cô, nhưng hắn cũng có thể là kẻ phản bội chúng ta. Cô nghĩ hắn thật lòng yêu cô sao?"
Bào Văn cau mày, sốt ruột hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì? Trương Toàn cười ha ha đáp: "Điều tôi muốn nói đơn giản lắm. Vì bản thân cô, cũng là để chồng cô có thể sinh tồn trong tập thể của chúng tôi thì hắn phải vượt qua một bài kiểm tra. Cô yên tâm, chồng cô lợi hại như vậy, nếu hắn không phản bội tổ chức thì chúng tôi đương nhiên sẽ trọng dụng hắn. Ngược lại, nếu hắn là kẻ phản bội mà cô còn dung túng cho hắn thì chính là hại chúng tôi, cũng hại chính bản thân cô!"
Bào Văn vốn vẫn luôn nghi ngờ tôi nên sau khi nghe xong mấy lời này liền trở nên lý trí hơn. Trong ánh mắt cô ta đã có sự dao động, đôi mắt nhìn tôi cũng không còn thâm tình như trước. Tôi nghĩ thầm, quả nhiên lòng dạ đàn bà giống như mò kim đáy bể. Vừa lúc nãy mới sẵn sàng dùng tất cả để đổi lấy sinh mạng của tôi thì một lát sau đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Có điều, tôi đã sớm quen với kiểu sáng nắng chiều mưa của Bào Văn nên cũng chẳng để tâm.
Tôi mặt lạnh tanh, ra vẻ oai phong lẫm liệt, trầm giọng nói: "Tao trung thành với tổ chức, vì tổ chức mà nhiều lần bị thương, mày dựa vào đâu mà nghi ngờ tao?"
Trương Toàn cười lạnh đáp: "Ai mà biết có phải mày đang dùng khổ nhục kế để lừa gạt mọi người hay không? Tóm lại, nếu muốn bọn tao tin mày thì mày phải ‘nếm mùi đời’. Như vậy, mày sẽ trở thành loại người giống bọn tao. Khi đó, bọn tao sẽ tự khắc chấp nhận mày".
Trương Toàn nói dứt lời, tên thuộc hạ bên cạnh hắn liền đem tới trước mặt tôi một túi đựng thứ bột màu trắng giống như bột mì. Lúc đó, tôi vô cùng hoảng hốt bởi dù tôi có sa ngã đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ đụng tới ma túy. Thứ bột gieo rắc "cái chết trắng" này chính là giới hạn của tôi, bởi vì tôi biết một khi dính tới thứ này là tôi xong đời! Nếu như vậy thì tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội để ở bên cạnh Giai Âm. Không, tôi không thể nghiện, không thể dính vào ma túy. Không thể được!
Bào Văn trầm giọng, nói: "Muốn chứng minh lòng trung thành của chồng tôi thì thiếu gì cách mà các anh lại cứ phải dùng đến cách này?"
"Thế nào? Thương xót sao?", Trương Toàn như cười như không hỏi: "Nếu tôi nói đây là ý của cấp trên thì cô có dám cãi lại không?"
Trong lòng tôi chấn động, không thể ngờ cấp trên lại ra lệnh như vậy. Lẽ nào kế hoạch mà tôi cho rằng vô cùng hoàn hảo đã bị bại lộ? Thực ra bọn chúng sớm đã nghi ngờ tôi, chỉ là cố tình không tóm lấy "cái đuôi" của tôi mà thôi. Lúc trước tôi còn giá trị lợi dụng nên bọn chúng mới không động tới. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã không còn tác dụng gì bên chỗ Giai Âm nữa, trở thành một kẻ bỏ đi cho nên bọn chúng mới muốn xử lý tôi. Bọn chúng cho tôi chơi đồ cũng là vì muốn kiểm soát tôi dễ hơn.
Nghĩ vậy, tôi thực sự toát mồ hôi. Tôi nói: "Tao sẽ không đụng tới thứ này đâu. Hơn nữa nếu như tao thực sự phản bội thì tại sao tao lại gϊếŧ nhiều người của chính phủ như vậy? Lẽ nào chúng mày cho rằng cấp trên vì dọn đường cho tao vào nằm vùng mà hi sinh vài chục người của mình? Chúng mày có biết để bồi dưỡng ra những kẻ đó thì nhà nước phải bỏ ra bao nhiêu sức người sức của không?"
Những điều này tôi nghĩ ra được thì đương nhiên cấp trên cũng sẽ nghĩ ra được. Cho nên, tôi thật không hiểu tại sao đám người này vẫn còn nghi ngờ tôi?
Trương Toàn lạnh lùng đáp: "Mày bớt phí lời đi. Để tao nói cho mày biết, cấp trên bảo mày dùng ma túy thì mày phải dùng ma túy. Nếu mày trái lệnh nghĩa là mày không hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Nếu như vậy, cho dù mày không phải kẻ phản bội thì tổ chức này cũng không cần loại người như mày. Cho nên ... "
Nói đi nói lại thì vẫn là ép tôi phải nghiện ma túy. Tôi vô cùng lo sợ, đưa mắt cầu cứu Bào Văn. Sau khi nghe những lời tôi vừa nói, Bào Văn có vẻ tin tưởng tôi hơn một chút. Hơn nữa, thân là vợ tôi, cô ta không thể để tôi dính vào thứ này được. Do vậy, Bào Văn lập tức nói: "Tôi muốn nói chuyện với cấp trên! Tôi không tin cấp trên có thể hồ đồ như vậy!"
Trần Danh giả trầm giọng đáp: "Văn Văn, em đúng là hồ đồ. Lẽ nào em còn không hiểu tính tình của cấp trên? Ông ấy đã quyết thì không ai thay đổi được. Giờ em nói chuyện với ông ấy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa, ... "
Trần Danh giả nói đến đây thì dừng lại, đột nhiên nhỏ giọng thì thầm gì đó vào tai Bào Văn. Không biết hắn đã nói gì mà mặt Bào Văn biến sắc, dường như đã bị dao động. Tôi đoán chừng có sự không lành, nghĩ ngẫm xem rốt cuộc tên Trần Danh giả kia đã nói gì mà có thể lay động Bào Văn.
Không đợi tôi đoán già đoán non, Bào Văn đã nói với tôi: "Chồng à, bọn họ thề với em rằng nếu như anh chịu dùng thứ này thì sẽ thả tự do cho anh, trọng dụng anh. Dùng thứ này xong vẫn có thể cai được. Ý chí của anh mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể làm được việc đó".
Tôi tức đến phát điên, thừa biết đây không phải lí do thực sự khiến Bào Văn làm như thế này. Tôi bất giác nhớ tới du͙© vọиɠ kiểm soát mạnh mẽ của cô ta đối với tôi, thầm nghĩ có lẽ nào Trần Danh giả đã nói với cô ta rằng nếu để tôi nghiện ma túy thì cô ta sẽ dễ dàng kiểm soát tôi hơn, cho nên Bào Văn mới dễ dàng đồng ý như vậy? Nghĩ đến việc vì muốn có được tôi mà cô ta từng muốn làm phẫu thuật lấy đi ký ức của tôi, bất chấp nguy cơ có thể biến tôi thành một kẻ thiểu năng suốt phần đời còn lại, tôi càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.
Tôi thực sự phẫn nộ đến tột cùng! Tôi rất muốn chửi cô ta là đồ bệnh hoạn, biếи ŧɦái. Tình yêu của Bào Văn khiến tôi cảm thấy thật đáng thương, tình yêu cô ta đối với tôi chính là một nỗi nhục. Tuy nhiên, tôi không thể nói như vậy, bởi chỉ cần tôi nói ra những lời này thì chắc hẳn cô ta sẽ biết rằng tôi không bị mất trí nhớ. Đến lúc đó, Bào Văn có thể làm ra chuyện đáng sợ gì thì không ai biết được, tôi thậm chí không đủ can đảm để nghĩ đến vấn đề đó. Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Vợ à, nếu anh không cai được thì sao? Liệu em có chê anh không?"
Tôi nhìn Bào Văn bằng ánh mắt tha thiết, hi vọng câu nói này có thể gợi lên chút lương tri cuối cùng của cô ta. Vậy mà, Bào Văn nghe tôi nói xong lại trả lời rằng cô ta sẽ không chê bai tôi đâu. Nhìn biểu hiện của Bào Văn, trong lòng tôi thực sự tuyệt vọng. Tôi chỉ hi vọng sẽ có ai đó đến cứu mình, nhưng tôi biết thực ra người duy nhất có thể cứu tôi là chính bản thân tôi.
"Nếu đã như vậy, tao chấp nhận bài kiểm tra này", tôi vờ nản lòng, nói tiếp: "Nhưng tao có một yêu cầu".
Trương Toàn hơi bực mình hỏi: "Sao mày lắm yêu sách quá vậy? Nói đi, yêu cầu gì?"
Tôi đáp: "Tao có dùng ma túy thì cũng phải dùng một cách đàng hoàng".
Tất cả đám người đó liếc mắt nhìn nhau rồi cùng phá lên cười như thể vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm. Trương Toàn hỏi tôi rốt cuộc là có ý gì? Tôi đáp yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là bọn chúng phải để tôi tự làm việc đó.
Trương Toàn cau mày lại, nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, có lẽ đang nghĩ xem có phải tôi đang định giở trò gì không. Trần Danh giả cũng lắc đầu. Tôi cười lạnh nói: "Thế nào, chúng mày rõ ràng toàn là cao thủ, vậy mà lại sợ thả tao ra thì sẽ để tao xổng mất sao? Hóa ra cũng chỉ là một lũ gan thỏ đế. Hay là chúng mày sợ hợp sức lại cũng không đánh lại tao?"
Nhưng kẻ ngang ngược này chắc chắn sẽ mắc kế khích tướng. Bị tôi nói như vậy, bọn chúng đều vô cùng phẫn nộ chửi mắng tôi. Bào Văn lúc này nhìn Trương Toàn, nói: "Chồng tôi nói không sai, chẳng lẽ các người vô dụng đến mức này rồi sao?"
Trương Toàn vốn đã tức giận, nay bị Bào Văn nói chêm vào lại càng cuồng nộ. Hắn ta nghiến răng đáp: "Thả hắn ra. Tao không tin hắn có thể mọc thêm cánh mà bay ra khỏi đây".
Nghe vậy, trong lòng tôi thầm vui mừng biết rằng cơ hội của mình đến rồi.