Tôi đưa tay ra trước mặt Tống Giai Âm, giống như là một thân sĩ đang mời nữ thần trong lòng mình nhảy, chờ đợi cô ấy trả lời vậy.
Nơi đây không phải nơi nào khác, tôi không sợ mối quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm bị truyền ra ngoài, tôi có thể không kiêng nể gì mà nịnh bợ cô ấy.
Tống Giai Âm khẽ cười với tôi, đưa tay ra nắm lấy tay tôi, vững chắc bước từ trên xe xuống. Sau đó, chúng tôi đứng thẳng lên, quay người nhìn về phía trước, lọt vào tầm mắt của chúng tôi, là một con đường nhựa rộng lớn bằng phẳng, hai bên đường là hai hàng quân nhân đang đứng thẳng người, bọn họ tay ai cũng cầm súng, đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt nhìn về phía trước, khiến nơi này càng đẹp hơn.
Những người quân nhân này không nhìn hai chúng tôi, nhưng từ trên người bọn họ toát ra một sự lạnh lùng đến rùng mình, một khí thế lớn mạnh khiến người ta bất giác toát mồ hôi, đến một người đã từng ra sa trường như tôi mà còn thấy thấp thỏm lo lắng, sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi là mất mạng như chơi.
Tống Giai Âm cười nói: “Thả lỏng đi, có em ở đây mà”.
Câu nói quen thuộc biết bao, nhắc mới nhớ đã bao lâu tôi không được nghe cô ấy nói câu này rồi, tôi cười, quay mặt sang nhìn cô ấy, nói: “Em cũng không cần lo cho anh, không cần cẳng thẳng thay anh, bởi vì có em, nên anh mạnh mẽ lắm”.
Chúng tôi nhìn nhau cười, không nói gì cả.
Advertisement
Phía cuối con đường là một biệt thự kiểu Tây vô cùng sang trọng, chiếc cổng sắt cao cao dường như đã cách biệt hoàn toàn những người trong biệt thự với thế giới huyên náo bên ngoài, nơi đây lạnh lẽo, trang nghiêm, không nhìn thấy một chút tình người, cũ kỹ khiến con người ta rùng mình, tôi nghĩ chắc đây là nhà của một nhân vật lớn nào đó, lẽ nào là nhà của Tống Giai Âm? Tôi nhớ nhà của Tô Nhược Thủy cũng hao hao, nhưng quy mô thì nhỏ hơn rất nhiều, phong cách cổ cũng đầy vẻ lãng mạn ngọt ngào, cho nên nhìn không cứng nhắc thế này.
Bấy giờ Tống Giai Âm nói: “Đây là nhà của chú Hồ”.
Tôi gật đầu, nói: “Đối với việc phân nhánh của các thế lực gia tộc ở thủ đô, anh không nắm rõ lắm, nếu đã đến đây rồi, thế nào cũng phải tiếp xúc với bọn họ, em không ngại thì kể cho anh nghe đôi điều về thế lực của các gia tộc này và tính cách của từng người nhé”.
Tống Giai Âm gật đầu, cười nói: “Vâng, em đã chuẩn bị hết tư liệu cho anh rồi, về sẽ đưa cho anh xem”.
Advertisement
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi tới cổng lớn, chiếc cổng sắt từ từ mở ra, tôi bỗng nghiêm túc hẳn lên, thu lại nét mặt cười đùa với Tống Giai Âm, cùng cô ấy vai kề vai đi vào trong. Chúng tôi đi một loáng đã đến biệt thự, sau khi vào trong, có một người đàn ông hơn 50 tuổi hướng dẫn cho chúng tôi đi lên tầng hai, Tống Giai Âm gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng không nóng không lạnh nói “mời vào”, cô ấy mới mở cửa bước vào, sau đó, cô ấy nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho tôi đi vào.
Tôi đứng thẳng người, sải bước đi vào bên trong. Vừa vào trong, mí mắt của tôi bắt đầu nhảy loạn lên, đồng thời, một áp lực khổng lồ giống như lòng bàn tay Như Lai đè lên trán, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, còn có một sự hoảng sợ mà tôi không muốn thừa nhận. Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trí và nhìn về hướng ánh mắt ấy.
Chỉ thấy phía sau một cái bàn làm việc màu hạt điều có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang ngồi ngay ngắn, gương mặt hồng hào, ngũ quan hài hòa, vầng trán đầy đặn, ánh mắt như điện, môi mỏng như hai lưỡi dao, làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng hà khắc khó gần gũi. Ông ấy nhìn tôi không rời mắt, ánh mắt bình thản, toàn thân tỏa ra một sát khí lớn mạnh trấn áp người khác, rõ ràng là còn mạnh mẽ hơn cả Tô Quảng Hạ rất nhiều.
Đây mới thực sự là khí chất của một người bề trên, loại sức mạnh ẩn chứa từ trong ra ngoài một khi được phóng thích ra, thì những tên nhát gan e là đến nhìn cũng không dám.
Nhưng người đàn ông này tôi biết, bởi vì tôi đã từng không ít lần nhìn thấy ông ấy trong thiên đường của đời sống nhân dân chúng tôi – bản tin thời sự, ông ấy chính là ‘chú Hồ’ mà Tống Giai Âm nhắc đến, Hồ Cẩm Tú. Hồ Cẩm Tú là chỉ huy quân sự cấp cao nhất của Hoa Hạ chúng tôi, nghe nói ông ấy từng tham gia vào nhiệm vụ duy trì hòa bình nguy hiểm nhất, tiêu diệt những phần tử khủng bố ngoan cố nhất, thanh trừ những tên buôn bán ma túy ở biên giới đã quấy nhiễu Hoa Hạ chúng tôi trong nhiều năm, có thể nói là bò dậy tự trên xác người chết mà đi đến tận ngày hôm nay, cũng khó trách người ông ấy từ trên xuống dưới đều có khí thế lớn mạnh khiến người ta sợ hãi như vậy.
Tôi lập tức hành quân lễ với Hồ Cẩm Tú, hô vang: “Chào lãnh đạo”.
Hồ Cẩm Tú hơi kinh ngạc nhìn tôi, cười ngoài miệng nói: “Cậu nhóc cậu cũng có chút gan dạ sáng suốt, bảo sao cô nhóc Giai Âm này lại để mắt đến cậu, có điều, chỉ gan dạ và sáng suốt thôi chưa đủ, cậu nhóc cậu muốn có được người đẹp, mà không có địa vị tương xứng với người ta, người ta sao có thể chịu gả cho cậu được chứ”.
Trong lòng tôi thấy hơi kỳ lạ, nghĩ bụng Hồ Cẩm Tú tại sao vừa gặp mặt lại nói với tôi những chuyện này? Làm như tôi và ông ấy là tình địch không bằng. Nhưng nghĩ lại, nếu như Tống Giai Âm đã chính miệng gọi một tiếng ‘chú Hồ’, thì chắc là quan hệ giữa Hồ Cẩm Tú và gia đình cô ấy rất tốt, Hồ Cẩm Tú nhất định cũng coi cô ấy như con gái, cho nên mới để tâm đến chuyện của cô ấy như vậy.
Tống Giai Âm cau mày, nói: “Chú Hồ, vừa mới gặp mặt, chú nói cái gì thế?”
Tôi nắm chặt lấy bàn tay của cô ấy, ra hiệu tôi không sao, sau đó nói với Hồ Cẩm Tú: “Đầu tiên, tôi xin cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm đến Giai Âm, hai nữa là, lãnh đạo hãy yên tâm, tôi dám theo đuổi Giai Âm, ắt sẽ không để cô ấy phải mất mặt, tôi nhất định sẽ cố gắng thăng tiến, đạt được vị trí bằng thậm chí còn cao hơn cả cô ấy, mới rước cô ấy về nhập hộ khẩu với tôi”.
Trong lòng tôi bổ sung một câu, cho dù tôi có cởi bỏ bộ quân phục trên người, đi theo một con đường khác, tôi cũng nhất định sẽ làm được.
Tống Giai Âm cười hạnh phúc, Hồ Cẩm Tú hắng giọng một cái, rõ ràng là không có thiện cảm với một thanh niên tự cao tự đại, thích nói mấy lời ‘to tát’ như tôi. Lúc này, cánh cửa phía sau mở ra, tôi nghe thấy một giọng hùng hồn vang lên: “Thằng nhóc cậu có khí phách đấy, nhưng đây là xã hội thực tế, chi có khí phách thôi không đủ đâu”.
Người này nói rồi, liền đến ngồi xuống chiếc ghế sofa chéo trước mặt tôi, mặc dù trên người không toát ra khí thế, nhưng ánh mắt giống như đang cân nhắc thịt lợn bao nhiêu tiền một cân khiến tôi không thoải mái. Tôi xoay người, hành quân lễ với ông ấy, nói: “Xin chào Tống tham mưu trưởng”..
Người đến chính là Tống Giang Sơn.
Tống Giang Sơn giống như Hồ Cẩm Tú, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ nghiêm khắc, thận trọng và uy nghiêm của bậc bề trên, còn có một cảm giác bức bách vô hình, chỉ là ông ấy trông có vài phần hùng hổ hơn Hồ Cẩm Tú, mặc dù nghiêm khắc nhưng lại không khiến người ta có cảm giác xa cách.
Tôi cười nói: “Trong xã hội hiện thực này, chỉ có khí phách thôi thì chưa được, nhưng không có khí phách thì lại càng không được, đúng không ạ?”
Tống Giang Sơn cười, nói: “Thằng nhóc, cậu cũng mồm mép lắm, thảo nào phụ nữ lại cứ thích nghe cậu thỏ thẻ, có phải cậu cũng lừa con gái tôi như vậy không?”
Tôi lắc đầu, nói với bộ dạng nghiêm chỉnh: “Báo cáo tổng tham mưu trưởng, ngài cho rằng con gái ngài là người nông cạn như vậy sao ạ?”
Tống Giang Sơn ngây người, sau đó vui vẻ bật cười ha ha, Tống Giai Âm cũng âm thầm giơ ngón cái về phía tôi, tôi nháy mắt với cô ấy, Tống Giang Sơn nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi thấy chủ đề này giống như đang cho cậu cơ hội nịnh bợ con gái tôi vậy. Nói đi, mấy đứa gấp gáp tới đây như vậy là có chuyện gì?”
Tống Giang Sơn nói xong, nhìn sang Hồ Cẩm Tú, nói: “Chúng tôi đều rất hiếu kỳ đấy”.
Tôi và Tống Giai Âm nhìn nhau, cô ấy nói: “Để con nói, là thế này, Trần Danh từ một phụ trách nhỏ của kẻ địch tên Bào Văn nghe được một tin, chính là...”
Tống Giai Âm đem chuyện tôi nói với cô ấy kể hết đầu đuôi, Tống Giang Sơn nghe thấy đối phương dám có ý định đổ tội cho ông ấy, chẳng hề lo lắng chút nào, ngược lại còn lộ ra biểu cảm nóng lòng muốn thử, nheo mắt nói: “Bọn chúng định cắn ta? Thật là to gan, để xem miệng của bọn chúng có nuốt nổi ta không!”
Nhìn thấy phản ứng của Tống Giai Âm, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Tống Giai Âm mặc dù lo lắng cho ông ấy, nhưng lại không có cảm giác như lâm vào đại dịch, bởi vì bố con họ từ đầu tới cuối không hề xem đám người kia ra gì, Hồ Cẩm Tú thì lại có chút lo lắng nói: “Giang Sơn, cậu đừng có xem thường bọn chúng, bọn chúng có thể ẩn náu ngay dưới mũi chúng ta lâu như vậy, gây ra án lớn nhiều như vậy, chứng tỏ bọn chúng cũng có thực lực đấy, huống hồ, cậu đừng quên người đứng đầu của bọn chúng đã đánh du kích với chúng ta hai mươi mấy năm rồi, mà không để lộ một chút tin tức nào, cho thấy thực lực của bọn chúng không thể xem thường được, chuyện liên quan đến tính mạng và danh dự của cậu, cậu phải cẩn thận đối phó mới được”.
Có thể thấy, Hồ Cẩm Tú và Tống Giang Sơn có quan hệ rất tốt, có điều bọn họ là đồng đội, cùng nhau đi lên, cùng nhau trải qua nhiều trận sinh tử, bây giờ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, thân mật không có khoảng cách, ông ấy lo lắng cho Tống Giang Sơn cũng là chuyện thường tình.
Tống Giang Sơn cười nói: “Anh Hồ, anh yên tâm, tôi tự biết tính toán”.
Nói rồi, ông ấy nhìn sang tôi nói: “Cậu là gián điệp hai mang, trong chuyện này cậu phải đóng một vai diễn cực kỳ quan trọng, nói xem, cậu định làm như thế nào?”
Tôi bình thản đáp: “Đương nhiên là làm đối phương lơ là, nắm được chứng cứ phạm tội của kẻ địch, một phát xóa sổ bọn chúng. Có điều kẻ địch rất gian xảo, tôi phải nói trước một tiếng với tổng tham mưu trưởng, để hoàn thành nhiệm vụ này, có lúc tôi sẽ phải mượn tổng tham mưu trưởng để mê hoặc kẻ địch, hi vọng ngài hết sức thông cảm”.
Tống Giang Sơn hài lòng cười, Tống Giai Âm đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng, Tống Giang Sơn cười nói: “Được, có khí phách, có tâm huyết, có đầu óc! Nếu như cậu nói cậu nhất định sẽ không làm tổn hại đến tôi, tôi sẽ lập tức đuổi cậu ra ngoài, bởi vì trong tình huống như thế này, việc lấy tôi ra để huyễn hoặc kẻ thù là việc bắt buộc phải đối mặt và trải qua, để hoàn thành nhiệm vụ, cậu không sợ đắc tội với Giai Âm mà đề cập thẳng vấn đề, tôi có lời khen”.
Hồ Cẩm Tú không nóng không lạnh nói: “Đây chắc là mục đích mà Giai Âm đưa cậu nhóc này đến, không thể không nói, cậu ta không chỉ giỏi dỗ dành phụ nữ, mà còn giỏi nịnh bợ cả một người bố vợ tương lai như cậu nữa”.
Tống Giang Sơn lúc này còn nói đỡ tôi, ông ấy bảo: “Anh Hồ, câu này anh nói không đúng rồi, tôi khen Trần Danh là vì tác phong làm việc của cậu ta, cách làm việc của cậu ta và việc cậu ta dẻo mồm chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa, tôi tin là cậu ta đang nghiêm túc bày tỏ với tôi thái độ và lập trường của cậu ta, chứ không hề có mục đích nịnh nọt tôi”.
Được bố vợ Tống Giang Sơn khen như thế, tôi cảm thấy sướng rơn cả người, nói: “Tổng tham mưu trưởng nói đúng, chúng ta là quân nhân, mục đích trước nhất là hoàn thành nhiệm vụ, từng lời tôi nói đều là để bày tỏ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình, không có ý nịnh nọt gì bố vợ”.
Tống Giang Sơn không vui trừng mắt với tôi một cái, nói: “Ai nói tôi là bố vợ cậu? Thằng nhóc, đừng có được nước lấn tới, tôi khen cậu, nhưng vẫn chưa đồng ý chuyện của cậu với Giai Âm nhà tôi đâu”.
Tôi cười nói: “Vâng vâng vâng, tôi chỉ thuận miệng gọi vậy thôi ạ”.
Hồ Cẩm Tú bình thản đáp: “Nếu như các cậu đã có cách, vậy thì cứ làm theo cách của các cậu đi”.
Tôi gật đầu, chuẩn bị hành lễ rồi rời khỏi, ai ngờ Tống Giai Âm cười nói: “Chú Hồ, cháu vẫn còn một chuyện nữa muốn nói”.
Tôi hơi tò mò nhìn Tống Giai Âm, vẫn còn chuyện gì? Cô ấy đâu có nói gì với tôi.
Tống Giai Âm nhìn tôi một cái, rồi nói với Hồ Cẩm Tú: “Cháu nhớ lúc trước chú từng đứng trước mặt rất nhiều đồng chí, nói chỉ cần có thể diệt trừ được băng nhóm buôn ma túy này, chú sẽ trọng thưởng mà”.
Hồ Cẩm Tú cảnh giác nói: “Chú có nói, nghe giọng điệu của cháu, chắc là muốn đòi quà cho thằng nhóc này chứ gì? Nếu là công trạng thì cháu yên tâm, chỉ cần cậu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ có thường”.
Tống Giai Âm nói: “Không, anh ấy không cần công trạng, anh ấy chỉ cần chú đồng ý với anh ấy một chuyện, đó là đem việc này ra cá cược, nếu như anh ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ, mong chú hãy bảo con trai chú đến mang những sính lễ đã đem đến nhà cháu đi.